Hôn Nhân Hờ Với Chồng Phúc Hắc

Chương 24




Chương 24: Anh ta cũng không đến nỗi lạnh lùng hà khắc như vậy

Mọi thứ trong phòng đều bừa bộn đến mức không có chỗ bước chân nhưng nhãn lực của Tần Lệ Phong rất tôt, chỉ vài bước chân đã bước qua chướng ngại vật mà đi đến bên cạnh giường rồi từ từ ngôi xuống.

Tô Phương Dung vội bước đến nói: “Chờ một chút”

Tần Lệ Phong ngước mắt nhìn cô, dường như cũng không muốn cô quấy rầy anh nghỉ ngơi nhưng Tô Phương Dung cứ đi qua đi lại mà la to lên: “Anh không thể ngủ ở trong này được”

“Tại sao chứ?” Tần Lệ Phong vẫn giữ vẻ lạnh lùng, chỉ hơi nhíu mày.

“Bởi vì… bởi vì đây là nhà của tôi”

“Tôi biết, nhưng đây không phải là lý do” Tân Lệ Phong vẫn điềm tĩnh nói, giống y như cái cách mà anh thường phát biểu trước toàn thể nhân viên của công ty.

Tô Phương Dung sắp thua rồi nên cố gắng van nài: “Làm ơn đi mà tổng giám đốc Tần, anh có nhiều ngôi nhà như vậy thì cứ tùy tiện chọn đại một chỗ để ở là được rồi. Tại sao cử phải ép mình đến cái tổ chim của tôi làm gì chứ? Hơn nữa nếu anh thật sự không có chỗ để ở thì có thể đi đến khách sạn được mà, ở đó có người phục vụ 24/24 giờ, mà giường ngủ lại to rộng thoải mái so với cái giường gỗ cứng ngắc này của tôi thì tốt hơn nhiều”

“Bây giờ tôi mệt lắm, không muốn đi đâu nữa.” Tần Lệ Phong chỉ trả lời qua loa lấy lệ rồi lập tức cởi quần dài ra…

“Á”

Tô Phương Dung hít một hơi thật sâu nhìn thấy hai chân của anh lộ ra thì vội kêu lên rôi quay mặt đi chỗ khác.

“Anh… sao anh lại có thể làm như vậy được chứ?”

Tần Lệ Phong vẫn rất ung dung, ngay cả chuyện thay đồ trước mặt phụ nữ thì anh vẫn thực hiện một cách rất tao nhã.

Tô Phương Dung nghe thấy tiếng cởi quần áo sột soạt sau lưng thì hai má đỏ bừng, cô lấy tay che mắt rồi la lên: “Không được cởi nữa”

Mặc dù cô không phải là quốc sắc thiên hương gì nhưng lúc này cô nam quả nữ ở chung một phòng thì cũng rất nguy hiểm.

“Không cởi thì làm sao mà tắm được chứ?”

Tần Lệ Phong trả lời rất tự nhiên rồi lập tức đứng lên đi về phía phòng tắm.

Toàn thân của Tô Phương Dung cứng đờ vội thả hai tay ra quay lại nói: “Anh không thể.. “

Lập tức cô bị hình ảnh trước mắt dọa đến ngây người.

Tần Lệ Phong chỉ mặc mỗi chiếc quần đùi đang đi vào phòng ngủ, vóc dáng của anh thật là đẹp: cơ bắp rắn chắc, bờ vai rộng, eo sáu múi rõ ràng và đôi chân dài khỏe khoắn.

Hai má của Tô Phương Dung càng ngày càng đỏ bừng, tim đập thình thịch. Không thể không thừa nhận Tân Lệ Phong chính là loại đàn ông khiến bất cứ người phụ nữ nào nhìn trộm cũng phải đỏ mặt.

Tần Lệ Phong đã hoàn toàn xem nơi này là nhà của anh nên đi vào phòng vệ sỉnh rôi nói: “Lấy cho tôi một cái khăn mặt”

Tô Phương Dung không còn gì để nói, tổng giám đốc Tần khi ở trong nhà của người khác cũng vẫn thể hiện anh là một cậu chủ như là lẽ đương nhiên vậy.

Sau khi do dự một lát Tô Phương Dung vẫn buộc phải đi lấy từ trong tử ra một cái khăn mới cho Tần Lệ Phong. Vất vả lắm cô mới dám đi tới cửa phòng #ê sính/ đì qua đi lại một hồi đới gõ cửa rồi nói bằng một giọng cộc lốc: “Khăn mặt của anh nè”

“Cứ để ở trên bàn đi” Tần Lệ Phong nói vọng ra.

Tô Phương Dung khe khế vặn nắm đấm cửa, vừa nhớ đến vóc dáng ban nấy của anh thì hai má cô lại nóng bừng lên. Cô mở cánh cửa he hé rồi nhét chiếc khăn vào bên trong.

Chẳng bao lâu sau đã nghe một giọng nói trầm thấp đầy vẻ trách móc: “Sao mà lại cứng như vậy chứ? Khả năng thấm hút nước cũng kém nữa.

Tô Phương Dung nhỏ giọng than thở: “Lúc siêu thị giảm giá thì tôi đi mua nó nên chỉ có thể cam đoan với anh đó là khăn mới, còn về chất lượng thì tôi không chắc”

Cô nghĩnh nói nhỏ như vậy có lẽ Tần Lệ Phong không nghe thấy nhưng có ai ngờ anh lại nói luôn: “Tôi không thích nhân viên tranh luận với mình”

Tô Phương Dung nghĩ tốt nhất cô vẫn nên giữ khoảng cách an toàn với vị tổng giám đốc này cho thật tốt mới được.

Tần Lệ Phong nhanh chóng đi ra ngoài với vẻ ngoài khoan khoái, anh lắc lắc mái tóc ngắn rồi hỏi: “Có máy sấy tóc không?”

“Tôi đều để tóc khô tự nhiên…” Tô Phương Dung vừa quay đầu lại nhìn thấy Tân Lệ Phong đang quấn khăn tắm trên người thì vội kêu to lên: “Đó là khăn của tôi mà.”

Không biết Tân Lệ Phong nghĩ như thế nào mà vẫn thản nhiên nói: “Bên trong chỉ có hai cái khăn tắm, cái kia thì lòe loẹt toàn là động vật nên tôi không thích”

Cái kia là của con trai cô, cũng may là anh không dùng tới.

Tô Phương Dung vặn vẹo nắm đấm, dù sao cô cũng phải tỉnh táo lại, bởi vì đắc tội với tổng giám đốc Tần thì không phải là quyết định sáng suốt gì.

Tần Lệ Phong ngồi ở trong phòng ăn nhỏ hẹp, anh vốn trời sinh đã cao quý nên có vẻ như ngồi ở đây không thích hợp cho lắm. Tần Lệ Phong liếc nhìn về phía người phụ nữ đang đứng đối diện nói: “Có gì ăn không, tôi đói bụng quá.”

Cô định nói không có gì nhưng Tần Lệ Thanh đã vươn cánh tay dài-của anh ra mở ngăn tủ đựng thức ăn thì thấy bên trong xếp quá nửa là miến khô thì nhíu mày hỏi: “Binh thường cô chỉ ăn những thứ này à?”

Tô Phương Dung nhìn thấy thức ăn dự trữ của mình bị phát hiện thì miễn cưỡng gật đầu nói: “Tiết kiệm thời gian càng nhiều càng tốt”

Tần Lệ Phong nhìn Tô Phương Dung, hèn gì nhìn cô gầy yếu mảnh khảnh như thế, xem chừng gió thổi còn quật ngã được cô, thì ra là ăn những thức ăn thiếu dinh dưỡng như vậy.

Anh buông tay ra rồi bình thản nói: “Nấu cho tôi gói mì”

Tô Phương Dung sửng sốt, cô chắc chắn không có nghe sai đó chứ? Ngay cả khăn mặt trong siêu thị mà Tân Lệ Phong còn chê thì sao lại muốn ăn thứ đồ ăn này?

Tần Lệ Phong ngước mắt nhìn cô nói: “Sao còn đứng ngây ra đó-làm gì?”

Tô Phương Dung nắm chặt năm đấm lại để kiềm chế sự tức giận với anh. Rõ ràng Tần Lệ Phong chỉ là khách mà lại khoa tay múa chân như thể anh là chủ nhà vậy đó, liệu có thích hợp không cơ chứ?

Chỉ là trong lời nói của Tân Lệ Phong nghe như có kèm theo sự uy hiếp nên Tô Phương Dung đành phải ngoan ngoãn bật lửa nấu mì cho anh.

Điệu bộ của Tần Lệ Phong hoàn toàn là điệu bộ của một kẻ đang hưởng thụ. Anh chỉ ngồi yên ở một chỗ, thân dài quá chân rồi thỉnh thoảng lại thúc giục: “Ngay cả nấu mì mà cô cũng nấu lâu như vậy thì có thể thấy được hiệu suất công việc của cô sẽ kém chất lượng”

Tô Phương Dung hít sâu một hơi tự nhủ thầm: “Tôi nhịn.”

“Không cần phải lấy đũa đảo đi đảo lại trong nồi như vậy đâu, như vậy. Khï ăn sẽ mất ngon.”

Tô Phương Dung nắm chặt đôi đũa trong tay.

Nhưng tiếp theo, Tần Lệ Phong lại phê bình: “Bộ cô có thù oán gì với mấy sợi mì hay sao mà mạnh tay với chúng vậy?”

Tô Phương Dung ấm ức nghĩ không phải cô có thù oán với mấy sợi mì mà chính là cô có thù oán với anh đó.

Rồi cô cũng nhanh chóng bày biện bát mì lên bàn, bên trên mặt bát mì có quả trứng và mấy lát hành, bên cạnh còn có chân giò hun khói được tặng kèm trong gói mì.

Tô Phương Dung lại mở tủ lạnh, may mà bên trong còn có đồ ăn. Cô lấy ra một cái hộp đóng kín, trong đó là dưa chua do chính tay cô làm, cô gắp ra đĩa rồi để xuống trước mặt anh.

“Đây là dưa chua do chính tay tôi làm đó, anh nếm thử coi ngon không.”

Tân Lệ Phong giống như đói bụng lắm rồi nên cầm lấy đôi đũa gắp mấy cọng mì lên ăn thử một miếng.

Cặp lông mày của anh hơi nhướn lên không nói gì rồi lại tiếp tục gắp thêm một đũa nữa.

Mặc dù mới tiếp xúc với Tân Lệ Phong không lâu nhưng Tô Phương Dung biết tên đàn ông này rất chú trọng tiểu tiết, nếu anh không thích thứ gì thì sẽ không miễn cưỡng anh được. Tô Phương Dung nhìn thấy chỉ một lúc sau Tân Lệ Phong đã ăn hết nửa bát mì mà còn thể hiện rõ sự thích thú tươi cười thì không khỏi ngạc nhiên.

Tần Lệ Phong liếc nhìn cái gì hông hồng trong cái đĩa bên cạnh thì ban đầu còn hơi do dự nhưng cuối cùng anh vẫn thử gắp một miếng đưa lên miệng.

Chua chua cay cay, ngon đấy.

Cũng không tệ.

Rồi nhoáng một cái anh đã ăn sạch bát mì, ngay cả nước cũng húp sạch sẽ, dưa chua trong cái đĩa bên cạnh cũng được anh ăn sạch sẽ.

Tần Lệ Phong rút khăn giấy ra lau miệng rồi anh ngước mắt lên nhìn cô, lạnh nhạt mở miệng hỏi: “Đây là miến khô sao?”

Tô Phương Dung vừa thu dọn bát đĩa vừa trả lời: “Đúng vậy, ngon miệng chứ?”

Hai chữ “ngon lắm” là hai chữ rất có giá trị mà Tần Lệ Phong lại là một người cực kỳ keo kiệt nên anh nhắm mắt lại, mệt mỏi nói: “Cũng tạm được”

Vị tổng giám đốc kiêu ngạo đứng dậy đi vào phòng ngủ.

Sau khi Tô Phương Dung dọn dẹp nhà bếp sạch sẽ xong, vừa quay lại.đã thấy Tân Lệ Phong đang ngủ trên giường của cô.

Cô như sắp nổi điên lẽn, lau khô tay rồi vội đi vào nói: “Tân Lệ Phong, anh…”

Lúc này người đàn ông trên giường đã ngủ rất say rồi.

Tự nhiên Tô Phương Dung lại đứng đó nhìn ngắm vẻ mặt của đang say ngủ của anh, mặc dù đang ngủ nhưng đôi lông mày của Tần Lệ Phong vẫn hơi nhíu lại khiến Tô Phương Dung không khỏi dừng bước.

Đột nhiên cô nhớ lại những lời nói của bà cụ Tần đã từng nói với cô, đó là mặc dù Tần Lệ Phong sinh ra trong gia đình giàu có và có một gia thế khiến người khác ngưỡng mộ nhưng anh vẫn là một đứa trẻ cô độc mà thôi.

Nỗi cô đơn lạnh lẽo cứ đi theo anh như hình với bóng vậy.

Tô Phương Dung nhìn thấy Tần Lệ Phong ngủ không đắp chăn lại từ từ niềm lòng rồi tự than thở: “Thật đúng là kiếp trước mình đã mắc nợ anh ta mà” Gô lại tìm trong đống hành lý được một tấm chăn mỏng rồi đắp lên cho anh.

Đợi sau khi Tô Phương Dung tắm rửa xong rồi lên chiếc ghế sô-fa ngủ thì đã quá nửa đêm rồi.

Sáng sớm tinh mơ, trong khu nhà đã dần dân náo nhiệt lên.

Trong khu dành cho người tập thể dục càng lúc càng đông người, họ vừa tập thể dục vừa nói chuyện nghe rất rôm rả.

Trong căn phòng bừa bộn đó có một bóng người lăn qua lăn lại trên giường rồi bỗng rơi xuống đất bụp một cái.

“A… đau quá”

Tô Phương Dung tó€tai bù xù đứng lên xoa xoa mông, cô nhìn ra ngoài cửa,sổ thì thấy mặt trời đã lên cao.

Chợt cô như nhớ ra điều gì đó vội đứng dậy nhìn lên ghế sô-fa rồi lại nhìn lên giường. Rõ ràng tối qua cô ngủ trên ghế sô-fa mà bây giờ lại nằm lên giường là sao?

Chẳng lẽ là Tân Lệ Phong bế cô lên giường hay sao?

Nghĩ đến đó thì cô lại giật mình sợ hãi.

Tô Phương Dung nhìn xung quanh căn phòng một lượt. Căn phòng cũng không lớn nên vừa nhìn là biết ngay không có Tân Lệ Phong ở đây.

Ngay lúc cô đang nghi ngờ thì điện thoại của cô vang lên.

Cô vừa bấm nút nghe điện thoại thì một giọng nói trầm ấm ở đầu dây bên-kia vang lên: “Cô tỉnh rồi à?”

Vừa nghe thấy giọng nói của Tân Lệ Phong thì không hiểu sao hai má của cô lại đỏ bừng lên: “ừ”

Gô trả lời âm ừ rồi hỏi: “Anh đi vào lúc nào vậy, sao không gọi tôi dậy để tôi bị trễ giờ làm rồi kìa”

Tần Lệ Phong trả lời: “Hôm nay tôi cho cô nghỉ phép một ngày” Rồi anh lại thong thả nói tiếp: “Tôi có để lại vài thứ trên bàn cho cô”

“Là cái gì vậy?” Tô Phương Dung vừa tò mò hỏi vừa ngó qua xem.

Đầu dây bên kia lại vang đến giọng nói của lái xe: “Tổng giám đốc Tần, là chỗ này phải không ạ?”

“Ừ, dừng ở đây một lát đi” Tân Lệ Phong nói với Tô Phương Dung: “Được rồi, tôi còn có việc phải làm, cứ vậy đi nha”

Nói xong anh cúp luôn điện thoại.

Tô Phương:Dung bỏ điện thoại xuống:thì kinh ngạc nhìn thấy một tấm chi phiếu hé ra trên mặt bàn, phía dưới còn có một mảnh giấy: “Chi phí cho việc ăn ngủ ngày hôm qua”

Cô từ từ cầm lấy tấm chi phiếu lên xem mà ánh mắt trở nên đăm chiêu, đương nhiên cô không nghĩ ra được dụng ý mà Tần Lệ Phong để lại tấm chỉ phiếu này là gì…

Thật ra tên đàn ông này cũng không đến nỗi lạnh lùng hà khắc như vậy, ít nhất thì cô cũng nghĩ như thế.

Chiếc xe của tổng giám đốc đang chạy ngoài quốc lộ, trong xe Trần Chính Cường ngồi ở ghế phụ lái quay lại nói: “Tổng giám đốc, đã liên hệ với người chủ của khu nhà kia. Anh ta nói tạm thời anh ta chưa có dự định bán nó ạ.”

Tần Lệ Phong cũng không ngẩng đầu lên mà vẫn nhìn vào màn hình máy tính, lạnh lùng nói: “Nâng giá lên gấp đồi, nói với anh ta là nếu anh ta không bán thì ngày mai tôi sẽ cho phóng hỏa nơi đó. Cho dù anh ta có được bồi thường tiền bảo hiểm thì cũng không thể so với giá mà tôi đưa ra đâu: Trần Chính Cường gật đầu: “Dạ”