Hôn Nhân Hờ Với Chồng Phúc Hắc

Chương 237




Chương 237: Mình rốt cuộc đang làm gì vậy?.

Tô Phương Dung đi ra đúng lúc Tần Lệ Phong đang nghe điện thoại, cô chần chừ muốn hỏi gì đó nhưng suy nghĩ một chút lại quyết định không hỏi nữa. Đợi khi Tần Lệ Phong nghe điện thoại xong thì Tô Phương Dung đã đi rồi.

Tô Phương Dung quay lại công ty đúng giờ trà chiều, văn phòng lúc này vô cùng ồn ào. Mọi người đang bàn tán về một nữ diễn viên tuyến ba được gả vào nhà giàu rồi bị bỏ rơi. Cô ta toàn tâm toàn ý muốn gả vào gia đình này, chồng cô ta là đời thứ hai trong gia đình, khi hai người kết hôn tổ chức vô cùng đình đám. Không ngờ rằng chưa đến hai năm cô ta đã bị chồng cắm cho một cái sừng, hơn nữa chồng cô ta còn ngoại tình với phụ nữ đã có gia đình! Lại có người nói trong hai năm qua chồng cô ta không phải mới ngoại tình một lần thôi đâu.

“Còn có thể trách được ai? Lúc cô ta chọn gả vào nhà giàu thì cũng nên tự biết rồi, chồng cô ta đồng ý kết hôn cũng vì cô ta trẻ trung xinh đẹp thôi, mà người trẻ trung xinh đẹp trên đời này thiếu gì. Ra đường vơ đại cũng được một nắm. Chồng cô ta ngoại tình cũng là chuyện sớm muộn!”

“Đúng thế! Cô ta chỉ cần nhắm một mắt mở một mắt, ngồi yên trên cái ghế cô chủ là được rồi, quan tâm chồng chơi bời ở ngoài làm gì.”

Tô Phương Dung im lặng nghe bọn họ nói chuyện, ánh mắt có phần ảm đạm. Phú Quý quay lại nói với cô: “Đúng rồi, cô cũng nên để ý đến tổng giám đốc của cô một chút. Hôm nay có người nhìn thấy Lạc Thanh Tâm, chính là tổng giám đốc của Lạc Minh, cái người mà nổi tiếng là mỹ nữ gợi cảm trong giới xã giao ấy.” Sau đó anh ta đùa: “Cô ta đến đây tìm tổng giám đốc Tần, không biết có phải đổi mục tiêu, có hứng thú với đàn ông đã có vợ hay không.”

Tô Phương Dung nghe vậy sửng sốt: “Lạc Thanh Tâm?”

“Cô đừng nói cô không biết cô ta là ai nhé!” Phú Quý trợn mắt nhìn cô, nhấn mạnh: “Tin tức về cô ta nhiều không kém diễn viên hạng hai hạng ba đâu! Nếu cô ta xuất hiện bên cạnh một người đàn ông thì chắc chắn là họ có vấn đề!”

Tô Phương Dung đã từng gặp Lạc Thanh Tâm một lần, khi ấy cô ta với Tiêu Bảo Lộc đang hẹn hò, ấn tượng đầu tiên của Tô Phương Dung với Lạc Thanh Tâm là cô ta rất xinh đẹp, chỉ là tính cách có chút kiêu căng. Cô nhớ đến lời của Tần Lệ Phong. Trong đầu lại xuất hiện cảnh tượng hôm nay nhìn thấy ở phòng nghỉ, nghĩ đến đấy lồng ngực cô lại ẩn ẩn đau, như có thứ gì đó nghẹn ở ngực không nuốt xuống được.

“Cục cưng?”

Phú Quý gọi cô mấy tiếng Tô Phương Dung mới có phản ứng: “Sao vậy?”

“Cô tin lời nói của tôi sao? Tôi chỉ đùa thôi mà, khẩu vị tổng giám đốc Tần của chúng ta sao có thể kém như vậy chứ!”

Phú Quý thấy sắc mặt cô kém đi thì lên tiếng an ủi, Tô Phương Dung miễn cưỡng nở nụ cười: “Tôi đã tin lời anh đấy.”

Tô Phương Dung cảm thấy mình đúng là không có tiền đồ, tại sao lại không trực tiếp hỏi thẳng Tần Lệ Phong? Loại chuyện này nếu không giải quyết rõ ràng thì sẽ mãi là một nút thắt trong lòng không thể gỡ được. Cô vội đứng lên nói với Phú Quý: “Tôi ra ngoài có chút việc.”

Tô Phương Dung vội vàng đi thang máy lên tầng hai mươi chín, đứng trước cửa phòng tổng giám đốc cô có chút khẩn trương, bị cảm xúc rối ren trong lòng làm ảnh hưởng, cô không gõ cửa đã tự ý đi vào.

“Cô Lạc mà bà nhắc đến tôi đã từng gặp rồi.”

Tô Phương Dung dừng bước. Đằng sau cánh cửa khẽ mở, Tần Lệ Phong đang đứng ở cửa sổ sát đất nghe điện thoại, quay lưng về phía cửa.

“Đề nghị của bà tôi sẽ cân nhắc, dù sao cũng phải cưới một cô về làm vợ, vậy không bằng cưới một cô có thể giúp cho sự nghiệp của mình vậy.”

Cả người Tô Phương Dung cứng đờ đứng yên không nhúc nhích.

“Vừa hay cô ấy đúng là gu của tôi.”

Tô Phương Dung không rõ mình rời đi bằng cách nào, chỉ biết là nó quá khó khăn với cô. Cả đường đi trong đầu cô tràn ngập kỉ niệm của hai người, như một bộ phim điện ảnh chiếu hết cảnh này đến cảnh khác. Cô không còn dũng khí để quay lại hỏi anh nữa. Sau khi nghe được cuộc nói chuyện vừa nãy, thứ duy nhất bây giờ cô muốn giữ lại cho mình chính là chút lòng tự trọng nhỏ nho.

Sau khi rời khỏi công ty, Tô Phương Dung như người mất hồn đi trên đường, bây giờ tâm trạng của cô không thể dùng hai từ đau lòng để miêu tả nữa, mà là chết tâm. Cô bắt đầu nghi ngờ, có thật sự là cô hiểu được Tần Lệ Phong hay không hay chỉ là cô tự lừa mình dối người? Đây là hình phạt cho sự tự phụ của cô hay sao?

Tô Phương Dung không để ý đằng sau có một chiếc xe đang bám theo mình. Bên trong xe có một người đàn ông đang nhìn cô chằm chằm, anh ta nheo mắt rồi đạp chân ga, chặn trước mặt cô.

Tô Phương Dung mờ mịt nâng mắt nhận ra người trong xe: “Bình Long?”

Quý Bình Long xuống xe không nói lời nào cầm tay đẩy cô vào xe rồi uỳnh một tiếng đóng cửa, Tô Phương Dung lúc này mới kịp phản ứng: “Anh làm gì vậy!”

Quý Bình Long mặt dày thắt dây an toàn cho cô rồi khởi động xe.

“Quý Bình Long, anh điếc à? Tôi bảo cho tôi xuống xe!”

Sắc mặt Qúy Bình Long càng ngày càng tối, chân đạp ga cũng ngày càng nhanh hơn. Tất cả cảm xúc bị dồn nén dường như cùng lúc bùng nổ ngay lúc này, Tô Phương Dung tháo dây an toàn mở cửa, không ngờ cửa xe đã bị Quý Bình Long khóa lại từ trước. Cô dùng sức: “Mở cửa! Anh không có quyền làm vậy với tôi!”

“Vậy à?” Quý Bình Long cắn răng cười nhạt: “Vậy Tần Lệ Phong có quyền sao? Anh ta có quyền làm em lang thang trên đường như người mất hồn vậy sao? Đúng không?”

“Chuyên của tôi không cần anh xen vào! Dừng xe!”

“Chỉ cần là chuyện của em thì tôi cứ muốn xen vào đấy!”

Tô Phương Dung nhìn anh ta tức giận nói: “Chúng ta đã không còn quan hệ gì với nhau nữa rồi! Anh đã quên là tôi có lỗi với anh sao? Sao còn bám lấy tôi không buông! Mẹ anh nói đúng, tôi là loại phụ nữ như vậy đấy! Tôi không xứng với anh anh nên tránh xa tôi một chút đi!”

Quý Bình Long đột ngột đánh xe vào cạnh đường sau đó dừng lại. Tô Phương Dung bị bất ngờ, may Qúy Bình Long nhanh tay đỡ lấy nếu không đầu cô đã đập vào cửa sổ mất rồi. Thời gian trong xe lúc này giống như bị dừng lại.

“Xin lỗi…” Tô Phương Dung cắn môi, cố nén nước mắt: “Tôi không muốn làm tổn thương anh, chỉ là…”

Quý Bình Long nghiêng người nhìn chằm chằm cô: “Em biết vì sao tôi lại không hỏi em có chuyện gì không? Là vì tôi biết người khiến em thành ra như vậy chỉ có thể là thằng chó đấy!”

Anh ta gằn từng tiếng: “Tô Phương Dung em có biết không, em vì một thằng tồi từng lần từng lần một từ chối tôi, đối với lòng tự trọng của tôi là một sự sỉ nhục rất lớn!”

Tô Phương Dung lúng túng vò tóc :”Anh đừng nghĩ nhiều, không phải do anh ấy, tất cả là do tôi…”

“Lại còn nói giúp anh ta, em rốt cuộc là đã yêu anh ta đến mức nào rồi hả?” Quý Bình Long cắn răng nói: “Năm đó em cũng không yêu tôi nhiều như yêu anh ta bây giờ có phải không?”

Tô Phương Dung ngập ngừng, vấn đề này cô đã tự hỏi bản thân rất nhiều lần. Tất nhiên cô không dám đối mặt với câu trả lời. Cô biết, tình yêu tuổi mới lớn khác với tình yêu sau khi đã trải qua thăng trầm cuộc sống rất nhiều. Người càng đến sau thì lại càng để lại dấu ấn lớn.

Tuy cô không nói gì nhưng trong lòng Quý Bình Long cũng đã tự có câu trả lời của riêng mình, anh ta nắm chặt vô lăng, lửa giận trong lòng càng nhiều hơn.

“Em muốn tôi phải làm sao bây giờ?” Quý Bình Long tự giễu cợt: “Quên em sao? Tôi không làm được! Cho dù em không yêu tôi bằng anh ta tôi cũng sẽ không bao giờ quên được em!”

Tô Phương Dung ngạc nhiên: “Bình Long…”

“Rõ ràng nên hận em nhưng tôi lại không thể làm được! Lấy cớ bận việc, trả thù tất cả đều chỉ là cái lý do để giữ em ở bên mình thôi!” Hai mắt Quý Bình Long hằn lên tơ máu nhìn cô: “Đến khi tôi quyết định cướp em về thì công ty lại đột nhiên cử tôi đi công tác. Em nghĩ rằng tôi không biết ai đứng đằng sau giao việc cho tôi sao? Em nghĩ là tôi không có khả năng chống lại sao?”

Anh ta lắc đầu cười: “Không phải là tôi không biết, mà là tôi tự lừa mình dối người. Chỉ cần em hạnh phúc tôi có thể nhắm mắt làm ngơ. Đi công tác cũng tốt, ít nhất sẽ không thể nhìn thấy em, sẽ không làm ra những chuyện gây tổn thương em!”

Tô Phương Dung há miệng thở dốc, không nói được gì.

“Chỉ là tôi không nghĩ em lại phụ tình cảm của tôi bằng cách này.” Khi nói ra những lời này biểu cảm của Qúy Bình Long trông rất đau khổ. Tô Phương Dung nghe anh ta nói vậy nước mắt không kìm được rơi xuống: “Bình Long, thật sự xin lỗi.”

Từ đầu đến cuối đều là lỗi của cô. Nếu nói đời này cô mắc nợ một người không có cách nào bù đắp được, người đó chỉ có thể là Qúy Bình Long.

Bỗng nhiên chốt cửa xe được tắt đi.

“Xuống xe đi.” Quý Bình Long lạnh lùng nói, mắt cũng không nhìn cô.

Tô Phương Dung cắn chặt răng mở cửa, ngay sau khi cô bước xuống Qúy Bình Long liền khởi động xe đi qua mặt cô. Cô đứng ngẩn người ở ven đường rồi tự đập hai cái vào đầu mình: “Mình rốt cuộc đang làm gì vậy?”

Lúc này điện thoại đột nhiên vang lên. Tô Phương Dung hít sâu, quá khứ đã dạy cô phải thật kiên cường, cô còn có con nhỏ ở nhà nữa, không thể để bản thân suy sụp được!

Tô Phương Dung lấy điện thoại trong túi ra, là một số lạ gọi đến.

“Là Phương Dung phải không?”

Nghe thấy giọng nói của người kia cô ngơ ngác: “Chú Cư?”

“Ôi cháu không lưu số của chú sao? Cháu làm chú buồn đấy.” Cư Trọng Hùng giả vờ đau lòng nói: “Cháu phải mời chú ăn một bữa cơm thì chú mới hết buồn.”

Tô Phương Dung bật cười, lau vệt nước ở khóe mắt: “Tất nhiên là được ạ!”

“Giọng cháu làm sao vậy? Cháu đang khóc sao?”

Tô Phương Dung không ngờ Cư Trọng Hùng phát hiện ra mình vừa mới khóc, chỉ biết ngập ngừng: “Cháu…”

“Nếu đang buồn thì hôm nay để chú đưa cháu đến một nơi tràn ngập đồ ăn ngon. Cháu đang ở đâu chú cho người đến đón!” Cư Trọng Hùng cười nói.

Quán ngon của Cư Trọng Hùng nói thật ra chỉ là một quán đồ ăn địa phương nhỏ, nhưng lại có rất nhiều khách ra vào. Hai người tìm bàn ngồi xuống, Cư Trọng Hùng cười tủm tỉm nhìn xung quanh, nói: “Đây là quán ăn mà hồi trẻ chú thường tới để hẹn hò!”

“Thật sao? Chú cũng lãng mạn quá đi.”

“Haha bà ấy cũng nói vậy. Bà ấy bảo chú lãng mạn như nhà thơ vậy.” Cư Trọng Hùng cười đắc ý nhìn cô chằm chằm, ông chậm rãi hỏi: “Cháu có chuyện gì sao? Nếu gặp khó khăn có thể nói với chú, cháu cũng biết chúng ta hợp nhau thế nào mà.”

Tô Phương Dung lắc đầu: “Là vấn đề của cháu, cháu sẽ tự giải quyết.”

Cư Trọng Hùng gật đầu nhìn cô, nói: “Cháu có muốn có thêm không gian phát triển không?”

Tô Phương Dung sửng sốt: “Ý chú là…”

Cư Trọng Hùng nhìn cô chớp mắt nói: “Chú muốn đào góc tường của tổng giám đốc Tần, mang cháu về làm việc cho chú.”

Tô Phương Dung bật cười: “Chú cứ đùa, cháu cũng không tài giỏi đến mức có thể làm cho chú đâu.”

Không ngời Cư Trọng Hùng lại lắc đầu: “Chú đã xem bản kế hoạch của cháu, cháu có lối suy nghĩ rất thấu đáo, lại còn cẩn thận bao quát vấn đề. Tuy nhiên mối quan hệ của cháu với Tần Lệ Phong làm cản trở sự nghiệp của cháu rất nhiều, nó cũng khiến cho năng lực của cháu luôn bị mọi người coi thường.”