“Cái đó…” Tô Phương Dung nói: “Anh không cần suy nghĩ nhiều, thật ra đó cũng là chuyện bình thường, em cũng rất nhanh đã không sao rồi.”
Tần Lệ Phong lắc đầu: “Đây là lỗi của anh, amh không thể trốn tránh trách nhiệm được.”
Anh buông tay ra, xoay người đi vào phòng khách, ngồi trên sô pha, sắc mặt tối sầm. Tô Phương Dung liếc mắt liền biết người này đã rơi vào trạng thái tự trách, phỉ nhổ bản thân rồi…
Cô ngồi xuống, chiếc ghế sô pha hai chỗ ngồi đột nhiên chật cứng.
“Trước khi gặp anh thì em vẫn luôn sống như thế này, em bị bệnh thì cũng chỉ có mình chịu, không chịu được thì một mình đến bệnh viện. Cũng không có gì to tát, sau khi gặp anh thì em vẫn như trước kia mà thôi, cũng không cần giả vờ mình yếu đuối mỏng manh làm gì. Vì vậy, đừng lo lắng về loại chuyện này, đây cũng không phải lỗi của anh.”
Anh nhướng mắt nhìn cô, rất nhiều lúc thì anh đã đánh giá thấp cô.
Anh tưởng cô yếu đuối nhưng không phải, như cô nói thì cô có thể một mình chăm sóc con trai mình thật tốt, mặc kệ nắng mưa đều có thể khỏe mạnh, có thể tưởng tượng trái tim cô mạnh mẽ đến nhường nào.
Tần Lệ Phong không nói nhiều chỉ nắm tay cô rồi đặt lên môi mà thôi.
Sắc mặt của Tô Phương Dung ửng hồng, có lẽ đã mấy ngày không gặp, lại đột nhiên thân cận như vậy nên làm cho cô có chút ngượng ngùng.
Anh nhìn cô chằm chằm, nói: “Quý Bình Long đã trở lại.
Tô Phương Dung đáp lại như thường: “Ừ, em biết.”
Cô cho rằng họ đều là người trong lĩnh vực kinh doanh, nên họ có thể rõ ràng hành tung của nhau, nên cô cũng không cần phải giấu.
Trên mặt cô không có chút thay đổi nào, anh nhẹ nhắm mắt nói: “Sau khi anh ta trở về thì có đi gặp em không?”
“Ừm.” Tô Phương Dung không chút nghĩ ngợi gật đầu: “Đã gặp một lần rồi.”
Mắt của Tần Lệ Phong buông xuống, biết cô không có che giấu gì thì lông mày đang nhíu chặt từ từ giãn ra, độ cong khóe môi càng dễ chịu.
“Nếu anh ta đến gặp em lần nữa thì em cứ gọi cho anh.”
Tô Phương Dung buồn cười: “Tại sao chứ?”
Liếc nhìn cô, anh tức giận nói: “Anh ta có tâm tư gì với em thì chẳng lẽ em không biết sao! Không những thế, giờ anh ta còn đánh chủ ý lên cả Gia Bảo!”
Anh cười lạnh: “Anh chưa bao giờ thấy một người đàn ông nào mặt dày như vậy.”
Tô Phương Dung giật mình, sau đó bật cười: “Tần Lệ Phong! Anh đừng có nhỏ mọn như vậy có được không?”
Anh hơi kéo khóe miệng: “Anh nhỏ mọn? Nếu anh thực sự nhỏ mọn thì anh ta cũng đừng mong có thể quay lại đây nữa!”
Những gì anh nói thì Tô Phương Dung đều tin.
Nếu Tần Lệ Phong thực sự có ý nghĩ này thì Quý Bình Long quả thực sẽ gặp rắc rối. Không nói đến thực lực của hai công ty, chỉ riêng thực lực cá nhân của Tần Lệ Phong thì cũng không thể coi thường.
Vì vậy, tốt hơn hết là nên an phận.
“Bây giờ cũng đã muộn rồi.” Cô nói, tuy rằng ánh mắt cô nhìn anh đã ôn hòa không còn xa lạ như trước, nhưng mệnh lệnh đuổi khách cũng quá rõ ràng, quá rõ ràng cô vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận anh!
Tần Lệ Phong nhíu mày: “Em đuổi anh đi?”
Tô Phương Dung cười: “Chỗ của em ở đây quá nhỏ, cũng không thể để anh ngủ trên sàn được, vậy tốt hơn hết là anh nên trở về đi.”
Đôi mắt đen của Tần Lệ Phong nheo lại: “Tô Phương Dung, em đừng có quá đáng. Anh nhường em nhưng cũng không có nghĩa là anh phải chiều em mọi chuyện.”
Biết rằng tổng giám đốc Tần đang phát cáu, Tô Phương Dung vẫn không nhanh không chậm: “Ôi, tính khí tồi tệ như vậy sao? Thiệt thòi cho Gia Bảo vẫn luôn nghĩ về chú của mình, nói rằng chú là người hiền lành và tốt bụng nhất trên thế giới này.”
Tần Lệ Phong sững sờ, rũ mắt xuống, hồi lâu mới hỏi: “Thằng bé thật sự nói như vậy sao?”
Tô Phương Dung gật đầu: “Ừ.”
Dáng vẻ của cô trong rất vô hại, cười đến thuần khiết hiền lành.
Tần Lệ Phong im lặng một lúc, hít sâu một hơi, đứng dậy, nhẹ giọng nói: “Đã muộn rồi, ồn ào làm phiền đến Gia Bảo cũng không tốt, anh đi về trước đã.”
Tô Phương Dung đứng dậy cười: “Được rồi, em sẽ không tiễn.”
“Ừ, em đi vào với Gia Bảo đi.”
Sau một ngày mệt mỏi thì Tô Phương Dung đi tắm và lên giường với con trai.
Ngày hôm sau thì có tiếng ồn rất lớn trong hành lang.
Tô Phương Dung bị đánh thức, cô mặc đồ ngủ bước ra cửa, vừa mở cửa ra thì cũng tình cờ nhìn thấy bà Dương.
“Dì Dương sớm.”
“Ha ha, chào buổi sáng.”
Bà Dương nhìn về phía hành lang, nói: “Đây là có người đang dọn nhà sao? Căn nhà bên cạnh đã lâu không có người ở rồi, không biết là đã bán nhà hay cho thuê.”
Tô Phương Dung dần dần nhớ ra cái gì đó, ánh mắt như đông cứng lại.
Không thể nào!
Cô vốn tưởng rằng Tần Lệ Phong chỉ nói vậy thôi, nhưng mà cô không ngờ rằng anh thật sự sẽ làm ra chuyện này! Bên này, thợ trang trí đã đến, hỏi số nhà xong liền bắt tay vào làm.
Khi Gia Bảo đứng dậy thì cậu bé hỏi thẳng: “Mẹ ơi, bên cạnh có người muốn dọn đến sao?”
Tô Phương Dung sững sờ không biết nên trả lời như thế nào, cũng không thể nói thẳng với cậu bé rằng Tần Lệ Phong sẽ dọn đây, nếu như vậy thì sẽ rất lúng túng.
Nhưng ngay sau đó thì tiếng đập ầm ầm phát ra từ bức tường, Gia Bảo giật mình: “Mẹ ơi! Bọn họ đang định đục tường!”
“Ờm… họ có vẻ như đang làm một cánh cửa.”
“Cửa? Tại sao?”
“Bởi vì…”
Tô Phương Dung không còn cách nào khác, đành phải nói cho cậu bé biết người bên cạnh là Tần Lệ Phong.
Khi nghe được điều đó thì Gia Bảo nhảy cẫng lên vì sung sướng, cậu bé ôm lấy cổ cô và nói: “Là chú! Là chú! Quá tốt rồi, sau này con lại có thể ở cùng với chú rồi.”
Nhìn thấy dáng vẻ vui mừng của con trai thì Tô Phương Dung cũng không khỏi giật mình, sau đó chậm rãi hỏi: “Gia Bảo, con thực sự thích chú ấy sao?”
Trái tim cô đau nhói, không nói nên lời, chỉ ôm con, khuôn mặt đầy tội lỗi và xót xa.
Cô chưa bao giờ kể cho cậu bé nghe về thân thế của cậu bé, dù sao thì cô vẫn chưa tìm ra câu trả lời cho sự kiện đó, vậy cô lấy cái gì để nói với con trai mình đây? Theo thời gian càng lâu thì cô cũng không muốn khám phá nữa, điều quan trọng là Gia Bảo là con của cô chứ không phải ai là bố của cậu bé.
Khi Tần Lệ Phong xuất hiện thì đã muộn hơn một chút.
Gia Bảo được bà Dương dẫn đi nhà trẻ, Tô Phương Dung thì đang muốn đi đến công ty, trước cửa xuất hiện chiếc Bentley quen thuộc, đặc biệt bắt mắt.
Các nhân viên bảo vệ trong khu nhà từ lâu đã không còn kinh ngạc, tươi cười chào hỏi: “Anh Tần, anh đến đón cô Tô đi làm sao?”
Tần Lệ Phong hạ cửa kính xe xuống, cong môi nói: “Dù sao thì cũng tiện đường.”
“Anh Tần đối với bạn gái thật sự là tốt không còn chỗ chê!”
“Ừm, tôi cũng nghĩ vậy.”
Tô Phương Dung ngượng ngùng cười cười, tránh đi tầm mắt của hàng xóm rồi vội vàng lên xe.
“Sau này anh có thể đừng dừng xe ở cửa không?” Ngay khi bước lên xe thì cô đã lập tức quay sang người bên cạnh oán hận.
Tần Lệ Phong khởi động xe, buồn cười nhìn cô: “Sao, em chê anh làm em mất mặt sao?”
Tô Phương Dung rất muốn gật đầu, nhưng sau khi nhìn thấy sắc mặt của anh thì cô kiềm chế lại, sau đó uyển chuyển nói: “Anh đang đậu chiếc xe trị giá mấy tỷ ở đây, nếu bị trầy xước thì không tốt lắm, điều này cũng gây áp lực cho người khác nữa!”
Anh liếc nhìn cô: “Những người phụ nữ khác khao khát điều gì thì đến với em đều bị ghét bỏ rồi.”
Tô Phương Dung không muốn nói chuyện với anh ta nữa, liền lấy điện thoại di động ra, tùy ý lướt màn hình, tình cờ nhìn thấy một đoạn tin tức về Ôn Mỹ Kỳ.
Mặc dù buộc bản thân không để ý, nhưng dòng tiêu đề lớn vẫn thu hút sự chú ý của cô “Tối qua nữ diễn viên Ôn Mỹ Kỳ đã ở nhà của nam ngôi sao họ X”.
Ngón tay lướt trên màn hình, cô do dự một lúc mới nghi hoặc nói: “Anh đã xem tin tức chưa?”
Anh lái xe vào đường lớn: “Hả?”
Tô Phương Dung mím mím môi: “Lại là tin tức của Ôn Mỹ Kỳ, phóng viên chụp được hình cô ta… đang ở nhà nam diễn viên nào đó.”
Hàm của Tần Lệ Phong gắt gao siết chặt, đường viền gò má trở nên cứng ngắc, nhưng nhanh chóng thả lỏng trở lại, phản ứng lạnh nhạt: “Ồ.”
Tô Phương Dung nhìn hết phản ứng của anh trong mắt, cúi đầu nhìn điện thoại, không nói gì.
Ôn Mỹ Kỳ giống như một khu vực cấm, quan hệ giữa hai người vừa mới dịu đi cho nên không nên vì ai đó mà lại căng thẳng nữa. Không muốn nói thì cũng không có nghĩa là cô ta không tồn tại, vì vậy mỗi chi tiết thay đổi sẽ dẫn đến sự nghi ngờ lẫn nhau.
Mặc dù tối hôm qua Tần Lệ Phong đã nói rất rõ ràng, nhưng anh đối với Ôn Mỹ Kỳ không có ý kia. Nhưng mà, cô ta đã từng là tồn tại khó quên của anh, làm sao có thể nói quên là quên được?
Trong lòng Tô Phương Dung cũng hiểu rõ điều này, cũng giống như cô đối với Quý Bình Long, khi nhìn thấy anh thì cô cũng sẽ nghĩ về quá khứ nghĩ đến những chuyện đã từng.
Khi đến công ty thì điện thoại của Tần Lệ Phong gọi đến liên tục, ra hiệu cô đợi anh ăn cơm trưa cũng rồi anh vội vàng đến văn phòng.
Tô Phương Dung về đến chỗ ngồi, Phú Quý lập tức tới gần: “Cô đã xem tin tức chưa? Ôn Mỹ Kỳ lại có đối tượng ra tay rồi!”
Tô Phương Dung không trả lời, anh ta nhìn cô chằm chằm một lúc, mới nói: “Cô và tổng giám đốc Tần hòa hợp rồi chứ?”
Cô sửng sốt, suýt thốt lên: “Làm sao anh biết!”
Sau khi nhìn cô chằm chằm thì Phú Quý cười đắc ý: “Nếu không phải như vậy thì Ôn Mỹ Kỳ làm sao lại đưa ra loại thuốc mạnh này.”
Tô Phương Dung không hiểu, Phú Quý không nhanh không chậm nói: “Ngay lúc chuyện cô ta và tổng giám đốc Tần đang hừng hực như vậy, cô ta bảo vệ còn không kịp đây, làm sao có thể phạm phải sai lầm cấp thấp như vậy? Trừ phi là…” Anh ta cười lạnh: “ Người phụ nữ này đang cố ý chọc tức tổng giám đốc Tần, nguyên nhân của chuyện này rất đơn giản, cô và tổng giám đốc Tần đã làm lành rồi!”
Phân tích vô cùng rõ ràng, logic và chặt chẽ như vậy đúng là không có ai có thể làm được như chị Quý, Tô Phương Dung thực sự muốn vỗ tay tán thưởng!
Trước khi đi thì chị Quý lại dạy dỗ Tô Phương Dung một trận: “Tôi đã nói là cô đừng có mà không chú ý như vậy! Cùng ngôi sao lớn tranh đàn ông, không có tinh thần chiến đấu thì không thể làm được!”