Cô nhanh chóng chạy đến đường lớn, nhưng Chu Trinh và tên kia cũng đã gần đuổi đến nơi
- Đứng lại mau lên. Có nghe không hả, đứng lại
Quý Thanh Lan xoay người nhìn bọn họ đang đuổi đến gần mình, cô nhanh chóng chạy qua đường nhìn nhưng
" Ping ping pingggggggggg"
" Kéttttttt"
" Bịch"
Cô ngã xuống mặt đường. Đau quá, bụng của cô đau quá
- THANH LANNNN
Có người gọi cô sao ? Giọng nói này quen quá nhưng cô không thể chống đỡ lại được mí mắt đang khép lại
Mạc Tử Hàn vốn đi vào công viên để tìm cô, nào ngờ chưa kịp đi vào thì đã thấy cô bị xé tông ngã xuống đường
Anh nhanh chóng chạy đến ôm người cô :" Thanh Lan, Thanh Lan đừng.... đừng doạ anh mà, tỉnh... lại đi em"
Máu từ phía dưới người cô chảy ra rất nhiều, anh nhanh chóng đưa cô đến bệnh viện.
Quý Thanh Lan được bác sĩ đưa vào phòng phẫu thuật gấp. Một lát sau, người nhà đã đến đầy đủ, không ai dám thở mạnh hơi nào. Anh vẫn đứng yên tại chỗ đó, áo sơ mi trên người anh dính đầy máu của cô, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng phẫu thuật
Mẹ Quý đi đến bên cạnh anh, giọng nói nhẹ nhàng:" Con lại ghế ngồi một lát đi, Thanh Lan đã có bác sĩ ở trong đó lo rồi"
Anh nghe lời bà liền đến ghế ngồi xuống. Nhìn anh căng thẳng đến mức không dám thở mạnh, cha Quý liền an ủi anh:" Không cần tự trách, việc này không phải lỗi của con "
- Cha...'
- Ta không trách con
Nghe cha Quý nói như vậy anh chỉ cuối đầu nhìn xuống đất mím môi không nói. Cha không trách anh nhưng anh vẫn không thể tha thứ cho bản thân, là anh khiến cô bị như vậy, anh không xứng với cô mà
Vài tiếng sau, bác sĩ mở cửa bước ra :" Cho hỏi ai là người nhà của sản phụ"
- Tôi
Anh đứng dậy đi đến trước
- Cô ấy không sao, có thể mất không ít thời gian để tỉnh lại. Còn về phần đứa trẻ.....
Mọi người đứng đó cứ như nín thở, trông chờ vào lời nói của bác sĩ
- À, đứa trẻ được phẫu thuật lấy tra kịp thời nên cũng đã an toàn
Sau đó y tá bế đứa bé ra trao cho người nhà, đứa bé không quá nhỏ, vì ngày khoảng chừng 1 tuần nữa đã đến ngày dự sinh của cô
Quý Thanh Lan cũng được bác sĩ đẩy vào phòng hồi sức
........
Cùng lúc đó, một cô gái tóc ngắn ngang vai bước ra sân bay, trên người mặc chiếc váy hai dây dài đến đầu gối. Cô nhanh chóng bước lên chiếc xe màu đen đang đợi sẵn rồi rời đi
Cô gái không nhìn thấy được, từ phía xa xa có 1 người đàn ông đã thu tất cả hành động của cô vào mắt hắn
.......
Chiều hôm đó, Quý Thanh Lan mơ màng tỉnh lại, chợt vùng bụng đau đến không thở nổi
- A a a
- Em tỉnh rồi
Mạc Tử Hàn nhìn người phụ nữ nằm trên giường đang động đậy liền nhấn chuông gọi bác sĩ đến
- Nước.... nước em muốn... uống nước
Giọng cô khều khào, anh bưng ly nước có ống hút đến bên miệng cô
- Con.. con đâu ?
Vừa uống nước xong, cô đảo mắt nhìn xung quanh phòng không thấy đứa trẻ nào liền ngập ngừng hỏi
- Con ở phòng khác, lát nữa anh bế nó sang đây
Nghe anh nói như vậy cô liền nhăn mày:" Con của anh mà anh gọi như vậy sao? Thật tội nghiệp khi bé cưng có người cha như vậy"
Lời nói của cô thật sự làm cho anh bật cười:" Em không đau nữa sao ? Ở đó mà còn trêu chọc anh"
Nhắc đến đau thì liền đau đến chảy nước mắt. Cô vừa hít mũi vừa oán trách anh
- Hic.. hic đau quá đi, tại anh nhắc đến nó liền đau như vậy
- Xin lỗi, anh sai rồi