Nghe anh nói như vậy, cô đang chọn bỗng khựng lại nhìn vào bụng mình sau đó thở dài buồn bã đi ra
- Sau này em mang cũng được mà
Thấy vẻ mặt của cô như vậy anh không đành lòng, vội vàng đáp ứng với cô :” Được được nghe em. Em thích cái nào?”
Quý Thanh Lan liếc xéo anh rồi tiếp tục việc chọn lựa của mình
......................
Thời gian lặng lẽ trôi qua, cơn nôn nghén của cô đặc biệt trở nên nghiêm trọng hơn. Công việc ở bệnh viện tạm gác lại đó, cô xin phép nghỉ ngơi dài hạn
- Oẹ..........oẹ.... ọe
Quý Thanh Lan ôm nhà vệ sinh nôn không ngừng. Anh đứng bên cạnh cô bất lực thở dài
Anh đã đọc rất nhiều sách hướng dẫn, những lời dạy từ người đi trước nhưng vẫn không hề có kết quả đối với cô
Khẩu phần ăn của cô được anh đặc biệt nghiên cứu, rất thanh đạm và đầy đủ dinh dưỡng. Nhưng triệu chứng nôn nghén của cô vẫn không hề chừng lại mà ngày càng phát triển nghiêm trọng hơn
Nôn được một lúc, Thanh Lan ngốc đầu dậy, hai mắt đỏ hoe
- Đỡ em dậy
Anh vươn tay dìu cô đứng lên đi ra phòng khách. Tử Hàn rót cốc nước đưa cho cô
Cô nhận lấy rồi mỉm cười nhìn anh, nụ cười ấy có đẹp đến đâu cũng không giấu đi được sự xanh xao nhợt nhạt trên gương mặt của cô
- Khiến em chịu khổ rồi
Anh đau lòng vuốt mái tóc đen láy của cô, sẵn tay mở hộp ô mai trên bàn đưa cho cô
- Em ăn thử xem, có đỡ hơn chút nào không?
- Ừm, đỡ hơn một chút, không còn buồn nôn như lúc nãy nữa
Cô nhận lấy ô mai trên tay anh rồi nhanh chóng cho vào miệng mình. Vị chua chua mặn mặn lấn át cơn buồn nôn đi rất nhiều
Trong lòng anh cảm thấy vui lên đôi chút, vậy sau này vợ anh sẽ không khổ sở vì nôn nữa rồi
.............
Thường ngày ở nhà, Quý Thanh Lan rất rảnh rỗi không biết làm gì nên tìm đến những niềm vui mới
Cô rất thích vẽ nhưng lúc trước vì không có thời gian nên tạm gác sở thích của bản thân mình sang một bên để làm việc
Hiếm khi rảnh rỗi như vậy, cô nhanh chóng bắt tay vào việc
Quý Thanh Lan vẽ rất đẹp nhưng mỗi bức tranh đều mang nét đượm buồn. Hầu hết những bức tranh ấy đều vẽ phong cảnh
Khi Mạc Tử Hàn đến bệnh viện, cô bắt đầu xách khung tranh và túi màu vẽ đi ra vườn
Thời gian trôi qua rất nhanh, mới đó đã đến giờ ăn trưa, người giúp việc đi đến bên cạnh cô cất tiếng nhẹ nhàng:" Thiếu phu nhân, đến giờ ăn trưa rồi. Cô muốn ăn ở đâu ạ?"
- Ăn ở đây đi
- Vâng, cô chờ một chút
Nói rồi người giúp việc xoay người rời đi
Một lúc sau, lại có tiếng bước chân đi đến. Cô cứ nghĩ là những người giúp việc muốn hỏi han gì đó bèn lên tiếng trước
- Còn chuyện gì sao?
Mạc Tử Hàn đang bước đến bỗng dưng khựng lại rồi nhết môi cười cười
- Ai làm phiền thiếu phu nhân thế ?
- Không ai cả... Hả
Giọng nói đó không phải là của Tử Hàn sao. Sao giờ này anh ấy lại ở đây
Cô ngạc nhiên xoay đầu lại:" Sao lại về đây?"
Nghe cô hỏi như vậy anh bắt đầu nổi tính trẻ con :" Anh không được về sao?"
Mạc Tử Hàn nhăn mày đi đến ngồi bên cạnh, vén mái tóc bị gió làm rối ra sau lưng cô
Quý Thanh Lan bĩu môi:" Ai dám chứ, dù gì đây là nhà anh. Nhưng mà anh về đây làm gì?"
Anh nhướng mày không nói gì mà hôn lên trán cô, còn kéo cô ngồi lên đùi mình. Thấy anh ngó lơ mình, Thanh Lan bắt đầu giận dỗi đánh lên vai anh. Cô đang định đứng lên thì nghe thấy tiếng cười trầm trầm phát ra từ cổ họng của anh