Sau khi kiểm tra xong, đoàn bác sĩ và y tá thực tập bước ra ngoài trước, cô cũng định ra ngoài thì có tiếng gọi lại
- Thanh Lan
Quý Thanh Lan quay đầu nhìn người đàn ông vừa gọi mình, lạnh lùng lên tiếng:" Có việc gì sao"
Cố Tuân ngập ngừng:" Cậu.. cậu sống tốt chứ"
Nghe anh nói vậy thì cô nở nụ cười mỉa mai:" Tất nhiên, tôi sống tốt hơn lúc trước rất nhiều"
Nói rồi cô xoay người rời đi, không đợi anh nói thêm câu nào
Người phụ nữ mang thai kia nhìn anh rồi lắc đầu thở dài. Anh sụt sùi trầm mặt không nói gì
Có lẽ là anh sai rồi, năm đó anh không nên làm như vậy nhưng mà anh không thể làm ảnh hưởng đến tương lai của cô. Cô hận anh cũng đúng lắm
....
Quý Thanh Lan ngồi xem hồ sơ của các sản phụ, chợt cô đọc đến hồ sơ của Cố Như
Cố Như không phải là chị của Cố Tuân sao ? Lúc nãy cô nhìn không kĩ người phụ nữ kia nhưng cũng đủ nhận ra người đó không phải là cô gái trước kia. Vậy.....
Cô đứng dậy đi trở lại căn phòng lúc nãy
" Cốc cốc cốc"
- Ai vậy
Người phụ nữ bên trong vọng tiếng ra
- Tôi là Quý Thanh Lan
" Cạch "
Cánh cửa mở ra, người sản phụ mời cô vào, không đợi người kia hỏi cô đã lên tiếng trước
- Chị là Cố Như sao ?
- Phải, là tôi có chuyện gì sao?
Cố Như ngồi xuống giường rồi chỉ tay về phía ghế sofa bảo cô ngồi xuống:" Nếu em muốn hỏi về chuyện của Cố Tuân chị có thể kể cho em nghe"
Thanh Lan ngạc nhiên, Cố Tuân có chuyện gì sao?
Không đợi cô thắc mắc, chị ta đã lên tiếng kể
- Chuyện của 9 năm trước, không phải như em nghĩ đâu
Cô nghe thấy thì cảm thấy nực cười nhưng vẫn nghe chị ta nói tiếp
- Là nó diễn cho em xem, nó không muốn làm vật cản trở tương lai của em. Khi làm chuyện đó,nó cũng rất khổ sở, đến bây giờ nó vẫn không thể nào tha thứ cho bản thân. Sau khi chia tay em, nó cũng không quen thêm ai khác đến bây giờ nó vẫn thương nhớ em. Nhưng nó biết nó với không tới nên đành đứng phía sau nhìn em. Chị nói ra lời này, chỉ mong em buông bỏ gánh nặng trong lòng chứ cũng không mong em cho nó thêm cơ hội hay thứ gì khác
Cố Như thở dài nhìn cô. Sắc mặt của cô vẫn lạnh lùng như vậy:" Được rồi, chị không cần nói nữa. Tịnh dưỡng cho khoẻ đi"
Nói rồi cô xoay người bước ra cửa, trùng hợp thay Cố Tuân cũng đẩy cửa bước vào. Đôi mắt anh hơi đỏ, giọng nghèn nghẹn
- Thanh Lan, cậu buông bỏ được không? Đừng như vậy rồi hành hạ bản thân nữa hãy trở về là chính cậu. Tớ biết tất cả là tớ gây ra, tớ không có tư cách gì....
- Được rồi, không còn chuyện gì thì tôi đi đây
Cô vẫn lạnh lùng bước qua người anh. Bỗng nhiên có cánh tay mạnh mẽ ôm cô lại
- Làm gì vậy buông tôi ra
- Xin lỗi Thanh Lan, xin lỗi
Anh mạnh mẽ ôm cô vào lòng mặc cô vùng vẫy
- BUÔNG CÔ ẤY RA
Mạc Tử Hàn lớn tiếng bước tới hất tay anh ra khỏi người cô, sau đó đem cô che chở phía sau lưng mình
Cố Như vội vàng đi đến cản em trai mình lại :" Cố Tuân em bình tĩnh lại đi"
- Thanh Lan xin lỗi
Anh ta cúi đầu xin lỗi cô
Không đợi anh ta nói thêm gì nữa, Mạc Tử Hàn kéo cô đi ra ngoài
....
Tại phòng làm việc của anh, anh ép cô ngồi xuống ghế còn mình ngồi xổm xuống trước mặt cô
- Nói anh nghe chuyện gì xảy ra với em
Quý Thanh Lan nhìn anh lo lắng cho mình thì nước mắt bắt đầu trào ra