Hôn Nhân Đỉnh Cấp

Chương 482




CHƯƠNG 482

“Thức ăn ở đây làm rất nhanh, sẽ không làm chậm trễ quá nhiều thời gian của giáo sư Lý đâu.”

“Đi với em sao có thể nói là chậm trễ được chứ.” Ý cười của Lý Thế Nhiên càng sâu hơn nữa.

“Ai mà biết chứ, giáo sư Lý là người bận rộn mà.”

“Mở miệng ra là giáo sư Lý, bây giờ anh đâu có dạy em.” Lý Thế Nhiên cố ý xụ mặt xuống.

“À đúng rồi, trường học không sắp xếp chương trình giảng dạy cho anh hả?” Hứa Như hỏi.

“Xếp rồi, nhưng mà anh không đi.” Lý Thế Nhiên thản nhiên nói.

Lúc đầu đi dạy cũng là bởi vì Hứa Như, bây giờ phần lớn thời gian Hứa Như đều ở bệnh viện, anh không muốn đến đó.

“Có thể tùy hứng như vậy luôn.” Hứa Như nói thầm.

“Quả nhiên, người có năng lực thì có cơ sở để làm như vậy.

“Đúng vậy, vì em, anh có thể tùy hứng như thế.”

Trên mặt của Hứa Như đều là nụ cười, cô rất thích nghe lời nói này của Lý Thế Nhiên.

Đột nhiên nhớ đến những gì mà Tống Dự đã nói với cô trong bữa tiệc sinh nhật của ông nội hồi tuần trước, Lý Thế Nhiên cũng là vì cô nên mới tiếp nhận Lý thị…

Hứa Như ngước mắt lên, thấp thỏm nhìn người đàn ông anh tuấn trước mắt, muốn nói rồi lại thôi.

“nói xong rồi ăn, hay là ăn xong rồi nói.” Phát giác sắc mặt của cô, Lý Thế Nhiên buông đũa xuống.

Hứa Như le lưỡi, có chút quẫn bách.

“Em nghe nói anh là bởi vì em cho nên mới tiếp nhận Lý thị.”

Nghe vậy, Lý Thế Nhiên nhíu mày: “Đúng vậy, có nguyên nhân của em.”

Không ngờ là Lý Thế Nhiên lại thừa nhận.

Hứa Như bất ngờ, cô cho là anh sẽ phản bác cô.

“Tại sao lúc đó anh lại thu mua dược phẩm Thiên Nhất?” Hứa Như có chút khẩn trương mà hỏi.

Đôi mắt thâm thúy của Lý Thế Nhiên hơi nheo lại: “Đúng thật là bởi vì em ở dược phẩm Thiên Nhất, tôi không muốn em thất nghiệp.”

Hứa Như…

Cũng bởi vì như thế này, Lý Thế Nhiên mới tiếp nhận Lý thị, vì thu mua dược phẩm Thiên Nhất để bảo vệ cho bát cơm của cô…

Hứa Như nhịn không được mà có chút nghẹn ngào, thật là cảm động…

Nhưng mà trả giá thật lớn.

“Anh đang lừa gạt em hả?” Hứa Như không muốn tin tưởng.

Lúc đó, Lý Thế Nhiên không thích cô, cần gì phải làm như vậy.

Một giây sau, Lý Thế Nhiên đã ngồi xuống bên cạnh cô, nắm cằm của cô, đôi mắt ướt át của Hứa Như không thể không nhìn thẳng vào ánh mắt sáng rực của anh.

“Như, chuyện trước kia đều đã qua hết rồi, đừng tò mò nữa.”

“Nhưng mà rõ ràng là lúc đó anh có thể tiếp tục làm bác sĩ mà, không phải sao?” Hứa Như ngây ngốc nhìn Lý Thế Nhiên.

Nếu như Lý Thế Nhiên bởi vì cô mà thay đổi phương hướng nghề nghiệp của mình, cô cảm thấy rất có lỗi.

“Cũng không phải đâu, tiếp nhận Lý thị là chuyện sớm hay muộn mà thôi, anh chỉ là tiếp nhận sớm một chút.”