Hôn Nhân Đỉnh Cấp

Chương 393




Nụ cười kia, rơi vào trong mắt Hứa Như, muốn say.

Cô nháy mắt mấy cái, còn chưa kịp chống lại anh, nụ hôn của Lý Thế Nhiên đã rơi xuống.

Hôn cho đến khi cô đỏ bừng mặt mới bỏ qua.

"Nơi này là phòng làm việc!" Hứa Như tức giận.

Cho dù là ở đây cũng sẽ không ai bước vào, nhưng mà cũng lo lắng không yên...

"Ừ, nơi tùy thời có thể làm em."

Hứa Như:...

Sao có chút không giống với bác sĩ Lý mà cô biết vậy chứ!

Nhưng mà, hương vị ngọt ngào trào dâng, cô ôm chặt Lý Thế Nhiên.

Trở lại ký túc xã đã là 12h, nhưng mà lại không gặp Lăng Diệu.

Hứa Như có chút lo lắng, gọi điện thoại cho cô ấy, nhưng vẫn không có ai nhận.

Cô xuống dưới lầu ký túc, nhưng lại nhìn thấy Lý Thế Nhiên vẫn chưa rời đi.

"Vì sao lại chạy xuống rồi?"

"Lăng Diệu còn chưa về, em sợ cô ấy có việc gì." Hứa Như căng thẳng nói.

Lý Thế Nhiên nhíu mày: "Chúng ta tìm trong trường xem."

Hứa Như gật đầu, bởi vì quá lo lắng, lúc Lý Thế Nhiên nắm tay cô, cũng không đẩy anh ra.

Lúc này trường học trên cơ bản không có ai, hai người cùng nhau đi tìm đến sân thể dục, cách đó không xa là rừng rậm rất thưa thớt, loáng thoáng có chút âm thanh truyền ra.

"Khương Trì..."

Là giọng của Lăng Diệu!

Hứa Như theo bản năng muốn mở miệng, rồi lại lập tức ôm kín miệng mình.

Lăng Diệu và Khương Trì ở bên nhau.

Cô biết gần đây hai người rất thân thiết, này có lẽ là đang yêu đương rồi sao?

Nếu là như vậy cô cũng yên tâm.

Cô lập tức lui về phía sau, nhưng lại không cẩn thận đụng vào trong lồng ngực của Lý Thế Nhiên.

Anh vững vàng ôm lấy cô, rõ ràng cũng biết chuyện gì xảy ra.

"Mặt nóng như vậy?" Lý Thế Nhiên nhìn cô.

"Nào có."

"Muốn thử không?" Lý Thế Nhiên nhìn cô.

Khuôn mặt Hứa Như ửng lên!

Anh đang nói cái gì.

"Em mệt mỏi, trở về đi." Hứa Như đi rất nhanh.

Vừa rồi âm thanh kia của Lăng Diệu cũng tê dại rồi, hai người có lẽ thân mật đến mức khó có thể tách ra được.

Lý Thế Nhiên nheo mắt lại, nụ cười trên mặt rất lâu không mất đi.

Một tiếng sau Lăng Diệu mới về, Hứa Như vừa mới tắm xong.

"Diệu Diệu, đi làm gì đấy?" Hứa Như cố ý hỏi.

"Đi tản bộ."

"Khương Trì sao?"

"Ừm." Lăng Diệu gật đầu.

Đến bây giờ, khuôn mặt của cô ấy vẫn hồng hồng.

"Hết độc thân rồi sao?"

"Xem như vậy đi, nhưng mà cậu đừng có nói cho anh trai tớ." Lăng Diệu lại lo lắng nói.

...

Hôm sau, Hứa Như đã nhận dược thông báo sớm của Bạch Sơn, hôm nay phải đến bệnh viện bên kia.

Bạch Sơn hôm nay có một ca phẫu thuật quan trọng, số lần Hứa Như vào phòng phẫu thuật cũng dần dần nhiều hơn, ngược lại không căng thẳng nữa.

Nhưng mà hôm nay trợ lý của giáo sư Bạch không có mặt, Hứa Như tạm thời làm trợ thủ cho ông.

May mà cho đến khi phẫu thuật hoàn thành, mọi thứ đều thuận lợi.

Bạch Sơn vội vàng giao việc, rồi lại lập tức phải chạy ra nước ngoài tham gia hội nghị.

Hứa Như ở lại xử lý các công việc sau đó của người bệnh.

Mỗi lầy giáo sư Bạch rời đi, Hứa Như luôn có chút lo lắng.

Nhưng mà lúc này, cũng không phải là lúc cô lùi bước.

Nhìn đồng hồ, buổi tối Lý Thế Nhiên dạy bù cho cô, nhưng mấy hôm nay chỉ sợ cô phải khuya mới có thể về.

Nghĩ nghĩ, cô gửi tin nhắn nói cho Lý Thế Nhiên biết.

Còn một tháng nữa là đến kỳ thì, kỳ thật thời gian cũng không quá gấp gáp.

Nhưng mà, cô biết trước mắt tình hình của mình là học tập không ổn, vẫn phải nắm chắc.

Đêm tối, Hứa Như kiểm tra phòng bệnh xong, đang định gọi đồ ăn ngoài, một bóng dáng cao to xuất hiện ở cửa ra vào.

Hứa Như không nháy mắt nhìn người đàn ông trước mắt, vẫn là cách ăn mặt quần tây đen sơ mi trắng quen thuộc, cả người lộ ra hơi thở ưu nhã tôn quý.

Cô vui vẻ lên, trong mắt cũng chỉ nhìn thấy anh.

"Sao anh cũng đến!" Hứa Như bước lên, Lý Thế Nhiên đã vững vàng ôm cô vào trong ngực.

"Ăn cơm với em, sau đó đưa em về trường học." Lý Thế Nhiên dịu dàng nói.

"Ừm, em vừa định gọi đồ ăn ngoài, anh đúng lúc đến đây."

"Có thể đi ra ngoài ăn không?" Lý Thế Nhiên nói.

"Tròng vòng một tiếng thì có thể."

Hai người sóng vai nhau rời khỏi bệnh viên, đường phố bên ngoài phồn hoa, sau khi Hứa Như thực tập ở đây bình thường đều là gọi đồ ăn ngoài, cửa hàng gần đó đều chưa thử qua.

Ngược lại là Lý Thế Nhiên, có chút quen thuộc mà dẫn cô vào một tiệm dồ ăn nhật trong ngõ nhỏ.

Hứa Như bất ngờ nhìn anh, sao anh lại quen thuộc chỗ này như vậy.

Cô bật thốt ra hỏi: "Trước đây anh thường xuyên đến đây?"

"Ừ, anh đã từng thực tập ở bệnh viện đại học Lâm Hải."

"Khó trách, vừa rồi anh lại quen thuộc với chỗ này như vậy, nếu không có anh dẫn đường, em cũng không biết quán này."

"Trước kia cũng là giáo sư đưa bọn anh đến, cũng đã rất nhiều năm trước rồi." Gương mặt Lý Thế Nhiên có chút nhíu lại.

Ở đây thức ăn đều đã được định sẵn, khách chỉ cần nói cho nhân viên khẩu vị của mình là được.

Hứa Như cũng rất thích hình thức như vậy, ít nhất không cần phải băn khoăn ăn cái gì.

Món ăn vừa mới lên, cách đó không xa lại truyền ra một tiếng động lớn.

Có khách uống rượu từ trong phòng thất tha thất thểu đi ra, đi qua bàn của Hứa Như, lại dừng bước.

"Giáo sư Diệp?" Hứa Như nhìn thấy Diệp Kình, lễ phép chào hỏi.

Nhưng rõ ràng Diệp Kình không cảm kích, ánh mắt tức giận nhìn về phía Lý Thế Nhiên.

"Chậc, cậu cũng còn dám đến đây!"

Lý Thế Nhiên vẫn ôn hòa như trước, nghe vậy chỉ hơi hơi nhíu mày.

"Diệp Kình, tôi đương nhiên dám đến."

"Hừ! Cậu không xứng! Lý Thế Nhiên, cậu cút ra ngoài cho tôi!" Diệp Kình đỏ mặt, lời nói ra mang cảm giác say.

Phía sau Diệp Kình có mấy học sinh, nhìn tình hình này cũng không dám bước lên.

Chưa từng thấy giáo sư Diệp nổi nóng như vậy.

"Diệp Kình, nếu tôi không đi, có phải muốn đập chỗ này?" Khóa miệng Lý Thế Nhiên lộ ra nụ cười lạnh.

"Đúng! Tôi sẽ phải đập chỗ này! Đuổi người ra ngoài cho tôi!"

Diệp Kình uống không ít, lúc này ý thức cũng không phải rất tỉnh táo, nhìn thấy Lý Thế Nhiên giống như là một con sư tử điên cuồng.

Trưởng tiệm nhìn thấy như vậy, thấp thỏm không dám tiến lên, đến đây phần lớn đều là giáo sư trong bệnh viện, không ít gương mặt quen thuộc.

Đa phần là những người không đắc tội nổi.

Nhưng mà cứ làm loạn thế này, buôn bán cũng không làm nổi nữa.

"Dẫn Diệp Kình đi!" Lý Thế Nhiên nhìn mấy sinh viên phía sau.

Anh đương nhiên biết bây giờ ý thức Diệp Kình không rõ.

"Vâng, vâng, giáo sư Lý..." Diệp Kình đã đứng cũng không vững, mấy sinh viên vội vàng đỡ Diệp Kình.

Thế nhưng Diệp Kình lại dùng sức vung tay lên, muốn xông ra đánh người.

Lý Thế Nhiên nhanh tay lẹ mắt lui về sau, đầu tiên bảo vệ Hứa Như.

Hứa Như đã sớm vô cùng run sợ trong lòng, từ trước đến nay biết hai người bất hòa, nhưng Diệp Kình, rõ ràng là không cản được.

"Lý Thế Nhiên, nếu không chúng ta đến chỗ khác ăn."

"Không cần!" Lý Thế Nhiên lạnh mặt, dễ dàng bắt lấy cánh tay Diệp Kình, đẩy mạnh anh ta lên tường, ngăn lại động tác điên cuồng của Diệp Kình.

Diệp Kình lập tức bị chọc giận, quay người một cái đánh một quyền xuống khuôn mặt Lý Thế Nhiên.

Tình huống này làm Hứa Như vô cùng lo lắng.

"Cái này..."

"Nhanh đi ngăn lại!" Hứa Như nhìn mấy sinh viên không dám bước lên.

Tất cả đều hai mắt nhìn nhau, nhưng lại không dám đi.

Nhìn thấy Lý Thế Nhiên đánh một quyền về phía Diệp Kình, cô khẽ cắn môi, chạy đến.