Hôn Nhân Đỉnh Cấp

Chương 391




Hứa Như đương nhiên cũng chú ý đến, tay có chút không biết để đâu, chỉ có thể chạy đến bên giường, dùng chăn bọc mình lại.

Chỉ là Lý Thế Nhiên ngay sau đó từng bước đến gần.

Hứa Như cắn cắn môi, ánh mắt vô tội nhìn anh.

Hầu kết Lý Thế Nhiên nhấp nhô, sự xâm lược trong mắt càng lan ra.

Cánh tay duỗi dài ra, Hứa Như muốn né tránh bị anh ôm vào trong lòng.

"Lý Thế Nhiên, anh thả em ra..." Hứa Như giãy dụa: "Anh đi tắm rửa, tắm rửa đi!"

"Không làm được." Lý Thế Nhiên bây giờ giống như là một con thú hoang.

Hứa Như thế mà...khóc không ra nước mắt!

Đẩy anh không nổi, cũng trốn không thoát.

Chỉ có thể bị anh ép vào trong ngực, động tác càng trở nên không khống chế...

Hai người đã lâu không làm chuyện thẹn thẹn như vậy rồi, Hứa Như có chút sợ hãi.

Nhưng mà Lý Thế Nhiên rất dịu dàng, dụ dỗ cô, Hứa Như mới dần dần buông bỏ đề phòng.

Cơ thể bình tĩnh lại, cô nhắm măt lại, tay níu chặt lấy ga giường.

Nhưng một giây sau, cô cảm nhận được một chất lỏng ấm áp gì đó đang chảy ra.

Tay lập tức ngăn Lý Thế Nhiên lại, cô cuộn mình.

"Em...cái đó đến rồi." Cô cũng không dám nhìn mặt Lý Thế Nhiên.

Cực kỳ âm trầm.

Hít sâu, Lý Thế Nhiên đổi thành ôm Hứa Như, hôn lên mi tâm của cô.

"Nơi này có cái đó không?" Hứa Như hỏi.

"Cái gì?" Lý Thế Nhiên nhíu mày, có chút không hiểu.

"Băng vệ sinh..."

"Anh đi hỏi Tú Tú."

Lý Tú Tú vốn đã ngủ, hơn nửa đêm nghe thấy tiếng đập cửa có chút tức giận, đi mở cửa, nhìn thấy vẻ mặt cứng ngắc của anh trai, mấy câu mắng mỏ tức giận cũng không nói ra được.

Sao lại có dáng vẻ chưa thỏa mãn dục vọng thế này?

"Anh, anh làm gì thế?"

"Mượn băng vệ sinh." Giọng điệu Lý Thế Nhiên có chút khó chịu.

"Phốc!" Lý Tú Tú nhịn không được nở nụ cười, sau đó lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh: "Xem ra đúng là chưa thỏa mãn dục vọng!"

Vẻ mặt Lý Thế Nhiên càng trầm hơn, "Đừng nói nhảm."

"Được rồi, cầm đi." Lý Tú Tú ném cho anh một túi lớn.

...

Hôm sau, Hứa Như tỉnh lại trong ngực Lý Thế Nhiên.

Tay dán vào ngực anh, có thể chạm vào nhiệt độ cơ thể của anh.

Khuôn mặt ửng đỏ, nhớ đến hình ảnh lau súng cướp cò tối hôm qua, cô lúng túng.

Cằm bị nâng lên, Lý Thế Nhiên tỉnh còn sớm hơn cô, nhìn dáng vẻ buồn ngủ của cô, môi mỏng hơi cong lên.

"Không thoải mái sao?" Giọng nói đàn ông buổi sáng khàn khàn gợi cảm.

Hứa Như lắc đầu, cô từ trước đến nay rất ít khi đau bụng kinh, trước kia thỉnh thoảng sẽ rất đau, Lý Thế Nhiên cũng sẽ chăm sóc cô.

Cuộc sống như vậy, không ngờ còn có thể quay lại.

Ăn sáng xong, Lý Thế Nhiên đưa cô đến đại học Lâm Hải.

"Tối nay chờ anh ở phòng làm việc." Anh dặn dò.

Hứa Như gật đầu: "Báo cáo của ông nội anh nhớ đi lấy, có việc thì nói với em."

"Ừ." Lý Thế Nhiên vòng qua bả vai cô, hôn sâu một cái rồi mới rời đi.

Quay về Lý thị, Cao Bân đã sớm đứng chờ.

"Sếp Lý, Kỳ Thị có một khoản đầu tư cá nhân." Cao Bân báo cáo.

Nghe vậy, sắc mặt Lý Thế Nhiên càng âm trầm: "Đầu tư cá nhân của ai?"

"Không tra được."

Người đầu tư này có thân phận rất thần bí, Cao Bân luôn điều tra hành tung của Kỳ Chiến, nhưng mà một chút manh mối cũng không có.

Lý Thế Nhiên mệt mỏi day day mi tâm: "Tiếp tục điều tra."

Buổi chiều, Hứa Như tan học sớm, đi qua bệnh viện lấy báo cáo sức khỏe của mình.

Cái cô nhận được lần trước kia hẳn đã sớm bị Lý Thế Nhiên đổi rồi, cô chỉ có thể tự mình làm thêm một kiểm tra nữa.

Gặp bác sĩ, Hứa Như thấp thỏm bất an.

Mặc dù biết đại khái tình hình cơ thể của mình, nhưng mà lúc này tự mình đối mặt, cô vẫn là rất căng thẳng.

"Cô Hứa, tôi đã xem báo cáo và phim chụp của cô, khối u trong não của cô thật ra có thể cắt bỏ, chỉ là vì vị trí đặc biệt, nếu như cắt bỏ rất có thể làm tổn thương dây thần kinh, sẽ dẫn phát một loạt bệnh, không thể đo lường được, tôi cũng đề nghị, không cần cắt bỏ, nếu không khả năng trong lúc phẫu thuật có rất nhiều nguy hiểm." Bác sĩ nặng nề nói.

Hứa Như trầm xuống, cô cũng học khoa thần kinh, cũng biết rõ tính nguy hiểm của nó, nhưng mà, chân tướng này cô hy vọng người khác nói cho cô biết.

Quả là như vậy.

Sắc mặt cô trắng dần.

"Tôi còn bao nhiêu thời gian."

"Nếu chỉ dùng thuốc thang trị liệu, theo như những trường hợp lâm sàng trước mắt, nếu may mắn có thể sống được năm năm, nhưng mà bình thường thì ba năm."

Hứa Như gật đầu, muốn điều chỉnh lại tâm trạng của mình, nhưng quá khó.

Cô không biết mình rời khỏi bệnh viện thế nào, gió lạnh gào thét bên ngoài, cô ôm lấy bả vai, khó chịu ngồi xổm xuống, hốc mắt càng lúc càng đỏ lên.

Đúng là lạnh thấu xương.

Một lúc sau, một loạt tiếng bước chân đến gần, Lăng Thuần cởi áo khoác trên người ra, phủ lên người Hứa Như.

"Hứa Như." Anh ta gọi cô.

Nhưng cô vẫn chưa lấy lại tinh thần.

Lăng Thuần đứng bên cạnh cô, chặn lại gió lạnh thấu xương cho cô.

Lúc Hứa Như đứng dậy, chân hoàn toàn mềm ra, gần như đứng không vững.

Lăng Thuần vững vàng đỡ cô.

Ngước mắt, nhìn thấy Lăng Thuần, Hứa Như rõ ràng rất bất ngờ.

Áo khoác trên người trượt xuống, Hứa Như cứng đờ.

"Cảm ơn, em không lạnh." Hứa Như đưa áo khoác cho anh ta.

Nhưng Lăng Thuần không nhận lấy.

Con ngươi thâm thúy vẫn nhìn cô.

"Làm sao vậy?"

"Vì sao lại khóc?" Lăng Thuần vẫn cố chấp mà phủ áo khoác lên người cô.

"Không có khóc." Hứa Như quay đầu.

Nhưng con mắt hồng hồng và sắc mặt tái nhợt của cô không cách nào giấu được.

"Cần anh đưa bả vai cho em dựa một chút không?" Lăng Thuần hỏi.

Hứa Như lắc đầu: "Em thật sự không sao."

"Vậy anh có thể đưa em về được chứ?"

"Được."

Ngồi vào trong xe, Hứa Như không yên lòng, trong đầu đều là lời nói của bác sĩ.

Giống như đoạn đối thoại cô nghe được bên ngoài phòng làm việc như đúc.

Ba năm.

Cô chỉ có ba năm.

Cả người Hứa Như toát ra cảm xúc bi thương, Lăng Thuần đương nhiên là cảm nhận rõ ràng.

Nhíu nhíu mày, anh ta không lái xe về trường học, mà lái đến một trung tâm thương mại.

Hứa Như phục hồi tinh thần lại, nghi ngờ nhìn anh ta.

"Xuống xe, dẫn em đến một nơi."

Lăng Thuần đưa cô đến một phòng Karaoke mini, Hứa Như ngồi xuống, càng nghi ngờ.

"Hứa Như, trong này, muốn khóc thì khóc."

Dứt lời, Lăng Thuần giúp cô đeo tai nghe, chỉnh nhạc đến mức lớn nhất.

Hứa Như nháy mắt mấy cái, nghe đến âm nhạc từ trong tai nghe truyền ra, dần dần thả lõng, tâm trạng dúng là tốt hơn không ít.

Microphone đưa đến trước mặt cô, Hứa Như ngước lên, đáy mắt Lăng Thuần đều là vui vẻ.

"Em hát...Không dễ nghe." Hứa Như hơi lúng túng.

Cô từ nhỏ đã là ngũ âm không đủ.

"Không sao, lúc nào anh cũng là khán giả của em."

Hứa Như nhận microphhone, chỉ đơn giản hát mấy cấu, nước mắt ẩm ướt hốc mắc, cô nén lại không rơi xuống.

Hít mũi một cái, cuối cùng cô cũng cảm thấy tâm trạng tốt hơn một chút rồi.

Rời khỏi phòng Karaoke mini, Hứa Như nhìn Lăng Thuần: "Cảm ơn anh."

"Muốn đi ăn cơm không?" Lăng Thuần mặc dù là hỏi thăm, nhưng cũng đã đưa cô đến một nhà hàng.

Là một tiệm lẩu, nhân khí rất tốt, nhưng mà hình như quản lý quen biết Lăng Thuần, bên người không ít người đợi, Lăng Thuần đã lấy được chỗ.

"Ăn chút đồ cay, muốn khóc thì khóc."