Hôn Nhân Đỉnh Cấp

Chương 373




"Chỗ này có người sao?" Lý Thế Nhiên trực tiếp kéo cái ghế bên cạnh Hứa Như ra.

Nghe vậy, hai người bạn học đối diện đã sớm há hốc mồm, thấy Lý Thế Nhiên đi qua, lập tức có chút căng thẳng, nhưng mà nhiều hơn vẫn là sùng bái và tôn kính.

"Sếp Lý, ở đây không có ai ngồi." Một bạn học đã mở miệng.

Phát hiện hơi thở của Lý Thế Nhiên, Hứa Như cắn cắn môi, có chút căng thẳng.

Cô vẫn luôn không ngẩng đầu lên.

Hai người bạn học đã nói chuyện với Lý Thế Nhiên, thỉnh thoảng hỏi thăm đến Hứa Như, cô cũng đành phải tham dự vào.

Cho đến khi phần cơm của Lý Thế Nhiên được bưng len.

Lại là mì gà xé giống Hứa Như như đúc.

Không cay, nhiều nước tương.

Đây không phải là khẩu vị Lý Thế Nhiên thích...

Hứa Như nhíu nhíu mày, muốn cố gắng bỏ qua.

Nhưng bạn học đối diện lại phát hiện ra, bất ngờ nói: "Khẩu vị của Sếp Lý và Hứa Như cũng giống nhau!"

Lý Thế Nhiên hơi nhếch môi lên: "Cũng không tệ lắm."

Hứa Như:...

Cô sao lại không biết Lý Thế Nhiên thích ăn khẩu vị như vậy chứ, từ trước đến nay anh thiên về nhạt, những thứ nước tương này cơ bản trên bàn cơm đều sẽ không nhìn đến.

Nhưng bây giờ....

Hứa Như cũng không nghĩ nhiều, muốn nhanh chóng ăn xong thì đi trước.

Hai người bạn học vẫn luôn hỏi Lý Thế Nhiên những kiến thức chuyên ngành, Hứa Như ăn xong thì đi trước.

Lý Thế Nhiên lại gọi cô lại.

"Hứa Như, lát nữa đến phòng làm việc của anh một chuyến."

"Sếp Lý, là có chuyện gì sao?" Hứa Như cứng đờ.

"Việc công." Lý Thế Nhiên lời ít ý nhiều, lúc này cũng không nhiều lời.

Hai người bạn học cuối cùng cũng phát hiện chút manh mối, tầm mắt lại do dự giữa Hứa Như và Lý Thế Nhiên, nhưng mà lúc này cũng không dám nói gì.

Lý Thế Nhiên vừa là ông chủ, vừa là giáo sư của cô, Hứa Như hình như cũng không có cách nào không nghe theo anh.

Đi theo Lý Thế Nhiên đến tầng trên cùng, sắc mặt Hứa Như lạnh nhạt.

Mà gương mặt Lý Thế Nhiên vẫn luôn trầm trầm, cũng không nói nhiều như là lúc ở nhà ăn.

Đi vào văn phòng, người đàn ông rõ ràng bước vào trạng thái làm việc, có không ít quản lý cấp cao ở bên ngoài đợi báo cáo, nhưng lại không dám đi vào.

Hứa Như do dự theo sát Lý Thế Nhiên, giữ khoảng cách mấy mét với anh.

"Sếp Lý, có việc gì cần tôi xử lý sao?" Hứa Như lễ phép hỏi.

"Đợi lát nữa giúp tôi làm biên bản hội nghị." Lý Thế Nhiên trực tiếp ném cho cô một cái máy tính xách tay.

Hứa Như:...

"Anh không phải có trợ lý Cao sao?"

"Lát nữa anh ta phải đến cục cảnh sát xử lý vụ án của Lý Tú Tú." Lý Thế Nhiên lạnh lùng nói.

"Vậy những người khác đâu?" Trên mặt Hứa Như kháng cự rõ ràng.

Nghe vậy, Lý Thế Nhiên ngước mắt, ánh mắt lạnh thấu xương.

Đóng băng Hứa Như không khỏi run lên, lời cũng không dám nói.

Cô ngồi bên cạnh, mấy người quản lý cấp cao bước vào báo cáo tình huống tiêu thụ của mấy loại thuốc mới.

Hứa Như lúc trước làm việc bên cạnh Lý Thế Nhiên thời gian không ngắn, những chuyện này làm lại vô cùng trôi chảy, mặc dù trước mắt thuốc của Lý Thị có thế rất tốt, lượng tiêu thụ vẫn luôn tăng lên, nhưng trước mắt hình như trên thị trường lại có loại thuốc mới, đang dần dần chiếm lĩnh thị trường này.

"Chuyện này hôm nay phải tra ra, tôi cần tình hình rõ ràng của loại thuốc kia." Lý Thế Nhiên lạnh lùng nói.

Mọi người gật đầu, không lâu sau văn phòng yên ắng trở lại.

Hứa Như chỉnh sửa lại báo cáo hội nghị xong đưa cho Lý Thế Nhiên, điện thoại của anh vang lên, cô yên lặng đứng bên cạnh trước.

Người gọi đến là Cao Bân, Lý Thế Nhiên trực tiếp xoa xoa thái dương, đứng trước cửa sổ sát đất đưa lưng về phía Hứa Như.

Giọng nói Cao Bân truyền ra từ điện thoại: "Sếp Lý, cảnh sát bên kia trả lời, Kỳ Chiến đã hủy khởi tố."

Lý Thế Nhiên cũng không ngờ, sau khi nói mấy câu thì cúp điện thoại.

"Đi ra ngoài đi." Đi đến, Lý Thế Nhiên nhận máy tính trong tay Hứa Như.

Hứa Như gật đầu, theo bản năng, cô ngước mắt nhìn Lý Thế Nhiên.

Khoảng cách gần như vậy, cô rõ ràng nhìn thấy được sự mệt mỏi không che dấu trên mặt anh.

Mấy hôm nay, anh cũng không nghỉ ngơi bao nhiêu.

Thất thần, Lý Thế Nhiên quay đầu, bỗng nhiên đối mặt với tầm mắt của Hứa Như.

Cô lập tức thu ánh mắt lại, trong khoảnh khắc xoay người, lại bị Lý Thế Nhiên ôm chầm lấy.

Cô giãy ra, cũng không thành công.

Giọng nói trầm thấp của Lý Thế Nhiên rơi vào bên tai cô: "Đừng động, để anh ôm chút."

Hứa Như cứng đờ, cả người căng thẳng.

Lý Thế Nhiên nhanh chóng buông cô ra, Hứa Như gần như là chạy đi.

Vừa đến gần Lý Thế Nhiên, tất cả mọi thứ đều mất khống chế.

Lâu đài cổ nhà họ Lâm.

Gần đây Lâm Vi vẫn ở đây, không quay về nhà họ Kỳ.

Xe thể thao màu xanh ngọc thắng gấp ở cửa, Kỳ Chiến nổi giận đùng đùng xuống xe.

Quản gia căn bản không ngăn được anh ta, chỉ có thể chạy vào báo cáo.

Lâm Vi đang luyện đàn trong phòng, âm nhạc du dương bởi vì Kỳ Chiến đột nhiên xông vào mà không thể không dừng lại.

Bà quay đầu, nhíu mày lại.

"Mẹ, thủ đoạn của mẹ thật sự rất hèn hạ." Trong lời nói của Kỳ Chiến là ý hận lạnh lùng.

Vì không cho anh ta khởi tố Lý Tú Tú, Lâm Vi lại uy hiếp luật sư của anh ta bỏ qua khởi tố.

Sau khi anh ta biết chuyện này, đã là quá muộn, cảnh sát đã thụ lý rồi.

Sắc mặt Lâm Vi vẫn lạnh nhạt: "Mẹ là đang giúp con."

"Nếu như mẹ không lo hôm nào đó con bị phơi thây đầu đường, mẹ cứ thả cho người nhà họ Lý một lần nữa đi!"

"Chuyện Lý Tú Tú, không nên xử lý như vậy."

"Cho cô ta ngồi tù, chuyện này mới có thể giải quyết xong!"

"Kỳ Chiến, nghe lời mẹ, nhà họ Lý bây giờ đã sớm không phải là nhà họ Lý năm đó, con đấu không lại bọn họ." Lâm Vi trầm giọng nói.

Có một số chuyện, bà ta thấy rõ.

Nhưng Kỳ Chiến vẫn cứ cố chấp.

Anh ta chỉ sẽ hủy mình đi.

Đây là hình ảnh Lâm Vi không muốn thấy nhất.

"Không, con nhất định sẽ đánh bại nhà họ Lý." Kỳ Chiến thề son sắt.

"Chuyện năm đó, là con sai."

"Đó là ngoài ý muốn!" Nghe vậy, Kỳ Chiến gần như là điên lên nói.

Anh ta làm ra chuyện như vậy với Lý Tú Tú, căn bản chỉ là tác dụng của rượu cồn, anh ta không gánh cái nồi này!

"Đó cũng là chuyện đã xảy ra, nhà họ Lý bây giờ, không phải chúng ta có thể chọc được." Lâm Vi sâu xa nói.

Nhà họ Kỳ vẫn nhân khẩu ít, những năm gần đây thế lực từ từ thụt lùi, chỉ dựa vào nhà họ Lâm chống đỡ.

Mà bây giờ Lâm Tung đã qua đời, Lâm thị do Lâm Vi cầm quyền, nhưng vẫn không thể so được với nhà họ Lý bây giờ.

Người đàn ông Lý Thế Nhiên này, nguy hiểm đáng sợ, người người kiêng kị.

"Mẹ, muốn đối phó với nhà họ Lý, chỉ cần đối phó với Lý Thế Nhiên là được rồi, nhược điểm của anh ta, chính là Hứa Như." Kỳ Chiến sẳng giọng híp mắt.

Nghe vậy, sắc mặt Lâm Vi trắng bệch.

"Không được động vào con gái của mẹ!"

"Mẹ, con cũng là con trai mà mẹ nuôi lớn mà, mặc dù, không phải là ruột thịt, nhưng mẹ cũng không thể bất công như vậy, đúng không?" Lúc này, ánh mắt Kỳ Chiến rất kinh khủng.

Đã là người bị nỗi hận ăn mòn hoàn toàn.

Trái tim Lâm Vi lạnh ngắt, thậm chí cũng không biết phải nói gì.

Bà hiểu Kỳ Chiến, một khi anh ta quyết định làm chuyện gì, căn bản không ai cản được.

"Con dám động vào Hứa Như, vậy thì đừng hy vọng sau này mẹ sẽ ủng hộ con làm chuyện gì nữa." Lâm Vi quyết tâm tàn nhẫn nói.

Bà bây giờ lo lắng nhất là Hứa Như.

Bà đã không ở bên cạnh cô nhiều năm như vậy, bà chỉ muốn đền bù cho cô thật nhiều, không thể để cô chịu chút tổn thưởng nào.

"Tôi cứ muốn động vào cô ấy." Kỳ Chiến lạnh lùng nói.