Hôn Nhân Đỉnh Cấp

Chương 342




Trên bục giảng có không ít học sinh đang vây xung quanh của Lý Thế Nhiên, Hứa Như dọn dẹp đồ đạc đứng đó chờ Lý Thế Nhiên.

Lúc này, không biết Lăng Diệu chạy tới từ bao giờ, chui nửa cái đầu qua cửa sổ.

“Hứa Như, Lý Thế Nhiên dạy như thế nào?”

Hứa Như nhíu mày, lập tức nghĩ không ra được từ nào để hình dung.

Chỉ có thể nói ra hai chữ “rất tốt”.

Lăng Diệu cười khúc khích: “Nhưng mà Lý Thế Nhiên chính là giáo sư có cấp bậc đỉnh cao đó, đương nhiên nhất định là phải tốt rồi, cái tớ nói là lúc nãy hai người có liếc mắt đưa tình với nhau hay không vậy, dù sao thì mối quan hệ của hai người…”

Hứa Như lập tức dừng lại, sau đó nói với Lăng Diệu: “Giữa bọn tớ đã không còn quan hệ gì nữa rồi, không có liên quan tới nhau.

“Tớ mới không tin là như vậy đâu, tớ thấy lúc nãy cậu vừa đứng ở đằng sau, bị phạt hả? Sao chỉ có một mình cậu bị phạt vậy, Lý Thế Nhiên nhắm vào cậu à?”

Hứa Như: “…”

“Là do tớ đã không tập trung…”

“Hứa Như, đi với tôi.”

Lúc này, giọng nói nghiêm túc của Lý Thế Nhiên vang lên ở cách đó không xa.

Hứa Như cầm lấy cái túi xách đi theo.

Lăng Diệu nhìn bóng lưng của hai người bọn họ, bất đắc dĩ lắc đầu. Anh trai à, cơ hội của anh đã mất đi rồi…

Bóng dáng cao cao của Lý Thế Nhiên đi ở phía trước, Hứa Như duy trì một khoảng cách đi theo đằng sau lưng của anh.

Nhưng mà không biết anh lại bỗng nhiên dừng bước từ lúc nào, Hứa Như lập tức không có chú ý, cho nên đụng vào sau lưng của anh.

Lý Thế Nhiên đưa tay lên, cưng chiều xoa xoa cái trán của Hứa Như: “Có đau không?”

Giọng nói của anh vẫn như trước kia.

Hứa Như sửng sờ, lúc lấy lại tinh thần thì lập tức lắc đầu, lui ra phía sau một bước lớn, giữ một khoảng cách với anh: “Không đau.”

Lúc này mới phát hiện đã đi đến văn phòng.

“Tại sao lại không tập trung?” Lý Thế Nhiên nheo mắt lại.

Lúc đi học thì cũng vậy, lúc nãy… cũng vậy.

“Bởi vì tôi, hửm?”

“Dĩ nhiên là không phải rồi, chỉ là tối hôm qua tôi ngủ không ngon thôi.” Hứa Như dời tầm mắt.

Cô không biết nói dối, lúc nói chuyện thì gương mặt của cô liền đỏ lên.

Lúc này cũng vậy, thời gian của Lý Thế Nhiên ở bên cạnh cô không ngắn, đương nhiên là biết rồi.

“Phải vậy không? Tôi thấy ngày hôm nay em rất có tinh thần mà.” Lý Thế Nhiên vạch trần cô.

“Mới không có.”

“Có phải là anh muốn răn dạy tôi hay không?” Hứa Như nhìn Lý Thế Nhiên.

Lúc nãy cô không chăm chú nghe giảng bài, cô đã chuẩn bị tốt tâm lý bị Lý Thế Nhiên khiển trách.

Đột nhiên cô lại cảm thấy có chút oan ức, tại sao vừa gặp phải Lý Thế Nhiên thì tâm trạng của cô luôn luôn không thể khống chế được.

“Tôi không thích học sinh của tôi không tập trung ở trên lớp của tôi, răn dạy đương nhiên là phải làm rồi, nhưng mà tôi cũng không thích cách này.”

“Vậy giáo sư Lý muốn làm như thế nào?”

Hứa Như đi theo anh vào trong phòng làm việc.

Ở đây vừa mới được xây dựng xong, phong cách đơn giản, ở bên cạnh chính là bàn làm việc của hiệu trưởng, có thể nghĩ được địa vị của Lý Thế Nhiên khá cao.

“Giúp tôi làm giáo trình đi.” Lý Thế Nhiên lại nói.

“Hả?” Hứa Như ngơ ngác.

Đã nhìn thấy Lý Thế Nhiên ném tới một cái usb: “Đây chính là kiến thức của bài giảng tiếp theo, cứ dựa theo hiểu biết của em mà làm giáo trình là được rồi, thứ hai mang đến Lý Thị cho tôi.”

“Thứ hai? Thứ hai tôi đã đầy tiết học rồi.” Hứa Như vô thức đáp lại.

“Chiều thứ hai em không có tiết học.” Lý Thế Nhiên lại nói.

Hứa Như suy nghĩ, hình như là đúng vậy…

Nhưng mà sao Lý Thế Nhiên lại còn nhớ rõ hơn cô nữa vậy, cô ném một ánh mắt khả nghi về phía anh…

“Có vấn đề gì hả?”

“Có, sao anh lại biết thời khóa biểu của tôi chứ?”

Lý Thế Nhiên chỉ vào tài liệu ở trên máy vi tính: “Tôi có hết tất cả thời khóa biểu của học sinh khoa thần kinh, sao vậy, cho rằng tôi đặc biệt chú ý tới em à?”

Hứa Như: “…”

“Đương nhiên là không phải rồi, tôi chỉ thuận miệng hỏi một câu thôi.” Hứa Như thấp giọng nói.

“Câu hỏi lúc nãy tôi đã hỏi em, có suy nghĩ hay không?”

“Hả?” Hứa Như nháy mắt mấy cái.

Lúc trên lớp học, vấn đề mà Lý Thế Nhiên hỏi cô chính là vấn đề về kiến thức, lúc đó cô vừa vặn không nhớ cái gì cả.

Lý Thế Nhiên nhìn thấy rõ ràng vẻ mất mát ở trên mặt của cô.

“Tới đây.” Lý Thế Nhiên mở giáo trình lúc nãy ra.

Hứa Như lập tức tìm bút vở lắng nghe Lý Thế Nhiên giảng bài một lần nữa.

“Phần kiến thức này rất quan trọng, nếu như không nắm vững nó thì sau này sẽ học rất khó hiểu.”

“Vâng.”

“Hiểu rồi à?”

“Vâng!”

“Vậy thì nói lại một lần cho tôi nghe xem.”

Mặc dù là Hứa Như không thể nói lại một cách tuần tự rõ ràng như là Lý Thế Nhiên, nhưng mà cô hiểu được, nói lại một lần cũng không có vấn đề gì.

Với lại nói lại một lần như thế này thì ấn tượng ở trong đầu sẽ khắc sâu hơn.

Cô không khỏi nhìn về phía Lý Thế Nhiên, cái này coi như là phụ đạo đặc biệt hả.

Thôi bỏ đi, không nên suy nghĩ nhiều quá.

“Tôi hiểu hết rồi, giáo sư Lý, tôi về trước đây.”

Ở một mình với Lý Thế Nhiên, dưới cái nhìn của cô đã là một chuyện rất nguy hiểm.

Nghe vậy, người đàn ông nhíu mày, vẻ bất mãn chợt hiện lên trong đáy mắt.

“Chờ một lát nữa cũng không có lớp học, đến đây sắp xếp đồ đạc giúp cho tôi đi.”

Hứa Như: “…”

Lý Thế Nhiên chắc chắn là cố ý!

“Tôi còn có chuyện khác nữa.” Giọng nói của cô lạnh xuống mấy phần.

“Có chuyện gì vậy?”

“Chuyện không liên quan đến anh.”

Lý Thế Nhiên trầm giọng cười một tiếng, tiếng cười kia từ tính mê người.

“Tôi cần có sự giúp đỡ của bạn học là em.” Lý Thế Nhiên nói rất nghiêm túc.

Hứa Như cắn môi, ma xui quỷ khiến cô lại gật đầu.

Nhìn một chồng tài liệu ở trước mặt, sao cô lại không khống chế được với mỹ nam kế vậy chứ…

Lát nữa Lý Thế Nhiên vẫn còn một tiết dạy, Hứa Như sắp xếp tài liệu ở trong phòng làm việc giúp cho anh, mãi cho đến giữa trưa Lý Thế Nhiên mới quay lại.

Anh mang theo thức ăn trở về cho cô.

Ngửi thấy mùi của gà rán, Hứa Như gần như quay đầu lại ngay lập tức.

Cô quá quen thuộc với mùi vị của cửa hàng này, ở bên khu đường An Ninh, cũng không gần với đại học Lâm Hải.

Lý Thế Nhiên mua bằng cách nào vậy…

“Anh… “Hứa Như kinh ngạc nhìn anh.

“Ăn giùm tôi đi.” Cô đang vốn cho rằng Lý Thế Nhiên mua cho cô, kết quả là anh lại ném ra bốn chữ này.

Nhưng mà cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng của Hứa Như, cô gật gật đầu, mở hộp thức ăn ngoài ra.

Đúng lúc cũng đang đói bụng.

Nhưng mà khi mở hộp thức ăn ra, Hứa Như lại ngây ngẩn cả người.

Cô với Lý Thế Nhiên… không thể như thế này được.

Cô đẩy hộp thức ăn đến trước mặt của anh: “Đợi một lát nữa để tôi đến tiệm cơm ăn.”

“Em đang đói bụng.” Lý Thế Nhiên lười biếng dựa trên ghế sofa, đôi mắt đen nheo lại.

Tư thế nắm bắt hết tất cả ở trong lòng bàn tay của anh khiến cho Hứa Như rất không vui.

Dường như là cho tới bây giờ, cô cũng không có chỗ trốn.

“Cho nên tôi cũng chỉ có thể giúp anh đến đây được thôi.”

Hứa Như quay người lại không hề do dự chút nào.

Hương thơm gà rán từ đầu tới cuối đều quanh quẩn ở chóp mũi của cô, thẳng cho đến khi đi ra khỏi phòng làm việc rồi, thật lâu sau vẫn không tiêu tán đi.

Mùi vị đang quanh quẩn đó còn có khí tức thuộc về riêng Lý Thế Nhiên.

Từng để cho cô lưu luyến khó quên.

Ở phía sau, một hồi lâu sau ánh mắt của Lý Thế Nhiên vẫn không thu hồi lại.

Nhìn gà rán ở trên bàn, anh bấm điện thoại gọi Lăng Diệu.

Hứa Như đã sớm không có tâm trạng đi đến quán cơm, đi thẳng về ký túc xá, không bao lâu Lăng Diệu liền mang theo gà rán trở về.

Mặc dù là không quá vui, nhưng mà cô biết đây là món Hứa Như thích ăn, cô ấy cũng không muốn để lãng phí, đúng lúc cô ấy cũng có thể ăn được…

“Chưa ăn cơm có đúng không?” Lăng Diệu trở về hỏi.

Hứa Như nhíu mày, tại sao lại là hương thơm này nữa vậy…

Quay đầu lại, cô nhìn chằm chằm vào hộp gà rán không chớp mắt.

“Là Lý Thế Nhiên kêu tớ mang tới cho cậu đó, là cậu thích ăn, chậc chậc, lần đầu tiên anh ấy đến dạy học ở trường đại học Lâm Hải, xem ra chắc chắn là bởi vì cậu rồi.” Lăng Diệu ngậm đầy cẩu lương ở trong miệng.

Lúc nãy cô ấy đã tra trên mạng rồi, quán gà rán này cách với đại học Lâm Hải cũng phải mất một tiếng đồng hồ đi xe, nhưng mà bây giờ cầm ở trên tay của cô ấy vẫn còn đang nóng hôi hổi.