Hôn Nhân Đỉnh Cấp

Chương 252




Phòng sách.

Lý Thế Nhiên nhìn ảnh chụp trên Facebook, sắc mặt u ám.

Sau khi Cao Bân biết đã lập tức xử lý bài viết này, nhưng không bao lâu lại có tài khoản đăng lên, lượng chia sẻ cũng không thấp.

Người phụ nữ bị Lăng Thuần ôm lấy trong ảnh chụp chính là Hứa Như.

Lúc này, Lê Nhan Vinh gọi điện thoại đến.

“Thế Nhiên, đêm nay tôi sẽ qua Châu Âu theo dõi giúp anh, nếu không có gì bất ngờ, tôi không định trở về.”

“Ừm, dẫn người phụ nữ của cậu đi luôn đi.” Giọng điệu của Lý Thế Nhiên rất không vui.

Đương nhiên Lê Nhan Vinh biết là chuyện gì.

Tô Khinh vẫn luôn khiến Lăng Thuần hiểu lầm rằng vợ chưa cưới của mình là Hứa Như, điều này là anh ta ngầm đồng ý.

Là vì sau này rời đi không chỉ tránh khỏi nhà họ Lê, còn có thể khiến nhà họ Lăng không chú ý đến trong khoảng thời gian ngắn.

Bây giờ Lăng Thuần một lòng nghĩ rằng Hứa Như là Tô Khinh, Tô Khinh sẽ rời đi thuận lợi hơn.

“Anh yên tâm, người phụ nữ nào thích anh rồi sẽ không cảm thấy hứng thú với Lăng Thuần đâu, tôi tin tưởng chị dâu.” Lê Nhan Vinh đảm bảo.

Lý Thế Nhiên bình tĩnh cúp máy về phòng ngủ, lại phát hiện Hứa Như không ở đây.

Anh nhìn điện thoại, có một tin nhắn chưa đọc.

“Lý Thế Nhiên, em đi ra ngoài một chuyến, đảm bảo sẽ trở về nhanh thôi, yêu yêu yêu.”

Mặt người đàn ông đen lại, lập tức dặn dò Cao Bân: “Tôi muốn biết cô ấy đi đâu!”

Câu lạc bộ Hill.

Lúc Tô Khinh đến, xe của Lê Nhan Vinh cũng dừng lại phía sau.

Anh ta vội vàng kéo Tô Khinh: “Tô Khinh, em muốn làm gì!”

“Em phải nói rõ với Lăng Thuần , anh ta không thể cứ gây phiền phức cho Hứa Như được!” Tô Khinh bướng bỉnh nói.

Lúc đầu cô nghe theo lời của Lê Nhan Vinh, mới có thể khiến Hứa Như gặp phải cảnh lúng túng như vậy.

Cô hối hận rồi.

Cô thật sự rất muốn ở bên Lê Nhan Vinh, nhưng lúc thích anh ta cô cũng đã chuẩn bị tâm lý từ lâu rằng con đường này sẽ rất khó đi rồi, có một ngày cuối cùng vẫn không thể không buông tay.

Tất cả kết quả, cô đều có năng lực thừa nhận.

“Nếu Lăng Thuần đã muốn tiếp xúc với Hứa Như, em mới được an toàn.”

Trong mắt Lê Nhan Vinh chỉ có Tô Khinh.

Anh ta muốn an toàn rời đi cùng với cô.

“Nhan Vinh, chúng ta không thể ích kỷ như vậy được, Hứa Như muốn giúp chúng ta, nhưng anh không thể hại cô ấy được.”

“Cô ấy và Lý Thế Nhiên rất tốt, em cho rằng một Lăng Thuần có thể gây ra sóng gió gì?” Lê Nhan Vinh híp mắt lại.

Tô Khinh im lắng, cô cũng thật sự nghĩ vậy.

Nhưng trong lòng cô không yên.

“Trở về với anh, nếu em chủ động bại lộ, có lẽ ngày mai chúng ta sẽ không thể rời khỏi dễ dàng như vậy được.” Lê Nhan Vinh lạnh lùng nói.

Người đàn ông mạnh mẽ kéo Tô Khinh ngồi vào xe, lúc này, Hứa Như đã đi vào cửa.

Cô gọi điện thoại cho Tô Khinh.

“Tôi đến rồi, cô có nhìn thấy Lăng Thuần không, cô ở đâu…”

Vừa dứt lời, Lê Nhan Vinh giành lấy điện thoại của Tô Khinh, cúp máy.

“Anh!”

Tô Khinh tức giận trừng anh ta,

Nhưng người đàn ông hung hăng đạp lên chân ga, xe nhanh chóng chạy đi.

“Chào cô, cô tìm ai ạ?” Có tiếp tân chủ động lên hỏi Hứa Như.

“Tô Khinh.”

“Xin lỗi, tôi kiểm tra rồi, đêm nay chỗ chúng tôi không có người khách tên Tô Khinh.”

Hứa Như nhíu mày, lại gọi điện thoại cho Tô Khinh lần nữa, cũng vẫn thông báo tắt nguồn.

Cô bấm mở tin nhắn Tô Khinh gửi cho mình nửa tiếng trước… Lăng Thuần ở câu lạc bộ Hill, chúng ta cùng đi tìm anh ta nói rõ ràng.

Đúng là nơi này rồi.

Nhưng bây giờ không liên lạc được với Tô Khinh, cô cũng không muốn gặp Lăng Thuần một mình, bèn định rời khỏi câu lạc bộ.

Nhưng còn chưa đi vào thang máy đã gặp phải người cô không muốn gặp.

Lăng Thuần vẫn mặc áo đen quần đen như ban ngày, khí thế lạnh thấu xương.

Hứa Như kề sát tường, đã không còn đường để trốn nữa rồi.

“Đây có phải vợ chưa cưới thân yêu của tôi không, nghĩ kỹ nhanh như vậy sao?” Lăng Thuần tươi cười đến gần.

“Tôi không phải vợ chưa cưới của anh!” Hứa Như trợn mắt.

Nhưng trong mắt Lăng Thuần lại rất thú vị.

“Làm vợ chưa cưới của tôi không tốt sao?”

Tuy nhà họ Lăng không phát triển ở Nam Thành, nhưng trước giờ vẫn có danh tiếng lẫy lừng ở nước B, có vô số phụ nữ muốn leo lên nhà họ Lăng, nhưng cố tình mẹ lại chọn Tô Khinh.

Người phụ nữ này thì hay rồi, liên tục phủ nhận thân phận của mình, khó hiểu là lại có thể khiến anh ta hứng thú.

Anh ta nhớ thương cô rất lâu rồi.

“Ai mà thèm, ngài Lăng, tôi đã kết hôn rồi.”

Hứa Như nâng lên, nhẫn cưới trên ngón áp út rất dễ thấy.

Lăng Thuần lập tức nheo mắt lại, hơi lạnh tản ra.

Tuy là là người ngoài nghề, nhưng anh ta cũng rõ dù kiểu nhẫn này rất bình thường, thì chắc chắn cũng là vật báu vô giá nghìn dặm khó tìm.

Đây thật sự là nhẫn cưới.

“Cô không phải Tô Khinh?” Lăng Thuần đột nhiên nắm chặt lấy cổ tay cô, đáy mắt cực kỳ lạnh lẽo.

Anh ta vẫn cho rằng người phụ nữ trước mắt này vờ tha để bắt.

“Ngài Lăng, Tô Khinh là bạn tốt của tôi.” Hứa Như nặng nề nói.

“Vậy cô ta đâu?”

“Cô ta…”

“Tôi không biết.”

Lúc này, tâm trạng của Lăng Thuần cực kỳ thất bại.

Anh ta lạnh lùng buông cô ra.

Hứa Như gần như chạy khỏi câu lạc bộ, một chiếc Cayenne từ từ dừng lại.

Nhận ra là xe của Lý Thế Nhiên, Hứa Như tự nhiên có hơi chột dạ.

Sợ anh sẽ tức giận, cô mới không nói với anh cô ra ngoài.

Quả nhiên, người nào đó vừa xuống xe, khí thế đã cực kỳ đáng sợ.

Hứa Như cắn môi, hơi sợ hãi.

“Lý Thế Nhiên…” Cô dịu dàng gọi, chủ động ôm tay anh.

Nhưng ánh mắt của người đàn ông rất đáng sợ. Ôm lấy eo nhỏ của cô, ánh mắt rất sắc bén.

“Gặp Lăng Thuần rồi?” Anh chắc chắn hỏi.

Hứa Như gật đầu: “Anh ta vẫn luôn cho rằng em là Tô Khinh, nhưng em thật sự nói rõ ràng với anh ta rồi.”

“Ừm.”

“Anh đừng giận.”

“Ừm.”

Hứa Như nhíu mày, đây mà là không giận gì.

Rõ ràng là cực kỳ tức giận.

Nhưng cô nhớ tới một chuyện nghiêm trọng.

“Em không liên lạc được với Tô Khinh, cô ấy có thể xảy ra chuyện không?” Hứa Như lo lắng hỏi.

“Cô ta rất tốt, em không biết mình bị lợi dụng rồi sao?” Lý Thế Nhiên mím đôi môi mỏng.

“Cái gì?”

“Tô Khinh và Nhan Vinh sắp đi Châu Âu, sẽ không về nữa.” Lý Thế Nhiên nặng nề nói.

“Sao lại gấp thế?”

“Chỉ có em chẳng hay biết gì.”

Hứa Như cắn môi, chỉ chốc lát cô đã hiểu ra.

Cho nên… Lăng Thuần sẽ nhận nhầm cô là Tô Khinh là vì trước đó có người dẫn dắt sai cho anh ta.

Mà người này, là Tô Khinh?

Lúc này, nói không giận là giả.

Cô ấy có thể thẳng thắn kêu cô giúp đỡ, nhưng nếu vậy… chắc chắn Lý Thế Nhiên sẽ không đồng ý.

Mà cô cũng không muốn bị cuốn vào chuyện này.

Lầu hai, Lăng Thuần cách cửa sổ sát đất nhìn ra cửa câu lạc bộ.

Thuốc lá trên đầu ngón tay đang cháy, đôi mắt như đá Hắc Diệu của anh ta nheo lại.

Không ngờ người phụ nữ kia lại lấy Lý Thế Nhiên.

Đôi môi mỏng của anh ta dần nở một nụ cười tà ác.

Thú vị.

Trên xe, tâm trạng của Hứa Như vẫn luôn khó chịu.

“Anh đã nói với em từ lâu rồi, bảo em đừng nhúng tay vào chuyện này.” Sắc mặt Lý Thế Nhiên rất nặng nề.

Với tính tình của Lăng Thuần, sao có thể cam tâm vì mình bị lừa chứ.

“Tô Khinh có thể rời đi thuận lợi cũng tốt, bây giờ Lăng Thuần đã biết thân phận của em, sẽ không quấn lấy em nữa.” Hứa Như nhìn anh