Hôn Nhân Đỉnh Cấp

Chương 242




Mưa vẫn đang tí tách tí tách rơi, Hứa Như xoay qua xoay lại không ngủ được.

Một tiếng sấm rền vang dội, cô lập tức mở mắt ra.

Không biết từ lúc nào, Lý Thế Nhiên đã ở bên cạnh cô.

Tay của anh ôm lấy eo cô, tư thế thân mật.

Không phải anh ở phòng khách sao?

Hứa Như đẩy anh ra, nhưng căn bản không đẩy được.

Giọng nói khàn khàn của anh vang lên: “Để anh ở cạnh em được không?”

Hứa Như cắn môi muốn từ chối, nhưng cơ thể lại thật thà gật đầu.

Cô cảm thấy sợ hãi, cô muốn anh ở bên cạnh.

Nhưng cô lại không muốn tiếp tục đắm chìm nữa.

“Anh sẽ không lên giường, anh chỉ ôm em như vậy thôi.” Biết Hứa Như chống cự, Lý Thế Nhiên vẫn chỉ ngồi ở cạnh giường.

Hứa Như đưa lưng về phía anh, suy nghĩ lại ngày càng tỉnh táo.

Cuối cùng mưa bên ngoài cũng tạnh, trong phòng ngủ yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở của hai người.

Hứa Như quay người, lại phát hiện Lý Thế Nhiên vẫn đang nhìn cô.

“Em muốn ngủ, anh cũng ngủ đi.”

“Được, ngủ ngon, bà Lý.” Anh rút tay ra, khi đi ra thì giúp cô đóng cửa lại.

Hứa Như gọi anh.

“Cứ để cửa mở đi.”

Lý Thế Nhiên gật đầu nằm trên ghế sofa, anh không đắp chăn, nhắm mắt lại.

Ánh mắt Hứa Như nhìn ra bên ngoài, có thể nhìn thấy bóng lưng mơ hồ của anh.

Hôm sau, ánh nắng chiếu vào phòng ngủ.

Gần đây Hứa Như làm việc và nghỉ ngơi đều rất lành mạnh, đúng tám giờ là ngủ dậy.

Bên ngoài, cũng không thấy Lý Thế Nhiên.

Nhưng anh có làm bữa sáng, canh bí đỏ ngọt nhẹ, là món Hứa Như thích.

Bên cạnh để một tờ giấy ghi chú: Bà Lý, ăn sáng, ôn tập chăm chỉ.

Từ ngữ ngắn gọn, là lời cổ vũ của Lý Thế Nhiên.

Cô hít sâu ném giấy ghi chú, xoay người rời đi.

Những ngày tiếp theo, Hứa Như gần như không bước ra khỏi cửa, mỗi ngày Lý Thế Nhiên đều sẽ đến gõ cửa, làm bữa sáng vừa bữa tối cho cô, nhưng Hứa Như không đi sang nữa.



Đến buổi tối trước ngày thi, Hứa Như mới ra ngoài đi dạo, thả lỏng tâm trạng.

Mặc dù thời gian chuẩn bị thi cử vất vả, nhưng cũng phong phú, có thể tạm thời quên đi một số phiền não.

Chạng vạng tối, ánh chiều tà hắt xuống, Hứa Như chọn một quán lẩu ngồi xuống.

Chỉ là không lâu sau, một bóng dáng quen thuộc ngồi xuống đối diện.

“Lý Thế Nhiên, anh theo dõi em?” Hứa Như tức giận nói.

“Mỗi ngày anh đều đến nơi này, nghĩ rằng không biết chừng ngày nào đó lại có thể nhìn thấy em.” Lý Thế Nhiên nhếch khóe môi.

Quán lẩu này nằm ngay tại khu nhà của đường An Ninh, ngày trước cô và Lưu Thanh thường đến đây, ngay cả ông chủ cũng nhận ra khách quen này.

Hứa Như không tin Lý Thế Nhiên, anh bận rộn như vậy, hơn nữa quán lẩu này lại là nơi ồn ào, Lý Thế Nhiên cũng không thích.

“Em muốn ăn một mình.” Hứa Như không vui nói.

“Anh sẽ không quấy rầy em, chẳng phải nơi này là một người một nồi sao?” Lý Thế Nhiên nhướng mày.

Hứa Như im lặng, quả thật là như vậy.

Chỉ là Lý Thế Nhiên ngồi đối diện cô, cô vốn không cách nào không chú ý đến anh.

Gọi đồ ăn xong, Lý Thế Nhiên gọi đồ nhúng lẩu giống hệt cô.

Hứa Như đeo tai nghe, giữ cho lực chú ý của mình không bị Lý Thế Nhiên hấp dẫn.

Nhưng rõ ràng lại… rất khó.

Đặc biệt là khuôn mặt đẹp trai này của Lý Thế Nhiên, coi như trong quán lẩu cũng chính là sự tồn tại tựa như thần tượng, khiến cho không ít bạn học nữ thi nhau nhìn sang.

Hứa Như im lặng ăn uống, nhưng sự bình tĩnh này vẫn bị phá vỡ.

Có fan hâm mộ nhận ra Lý Thế Nhiên, thi nhau đi đến muốn tìm anh ký tên.

Lý Thế Nhiên rời chức đã mấy tháng rồi, nhưng danh tiếng của anh vẫn không giảm mà lại tăng, làm Tổng giám đốc của Lý Thị, dường như anh lại càng được chú ý hơn.

Hứa Như xem như không nhìn thấy, chỉ là nước lẩu bắn ra cô cũng không biết đã tiết lộ tâm trạng lúc này của cô.

Tay Lý Thế Nhiên đưa tới ngăn lại tay cô lại.

Mà tay của anh thì bị bỏng rồi.

Hứa Như lập tức căng thẳng bỏ đũa xuống, vô ý thức nắm tay anh: “Sao anh lại…”

Vừa nói xong cô mới nhận ra mình đang làm cái gì.

Nhưng đã không thể thả tay ra rồi.

Lý Thế Nhiên nắm tay cô rất chặt.

“Lo lắng sao?” Giọng nói cuốn hút của anh vô cùng chọc người.

Hứa Như chỉ cảm thấy vừa mềm mại vừa tê dại, rõ ràng ở trong quán lẩu ồn ào như vậy, nhưng hình như trong mắt cô chỉ còn một mình anh.

“Bác sĩ Lý, đây là ai?”

Đám fan hâm mộ nhìn thấy hai người nắm tay nhau, ánh mắt ghen tỵ liếc nhìn Hứa Như.

“Vợ của tôi.” Lý Thế Nhiên thẳng thắn nói.

Gò má Hứa Như đỏ bừng, trừng mắt nhìn Lý Thế Nhiên, anh nói bừa gì thế?

“Em không phải.” Hứa Như lập tức lên tiếng giải thích.

“Không phải? Cần anh lấy chứng nhận kết hôn ra không?” Lý Thế Nhiên nhướng mày.

Hứa Như ngơ ngác, chẳng lẽ người đàn ông này mang thứ kia bên người sao?

Thấy anh định lấy ra thật, Hứa Như lập tức ngăn lại động tác của anh.

“Bác sĩ Lý, anh kết hôn thật rồi sao? Thần tượng của tôi kết hôn rồi… làm sao bây giờ, vì sao người đó không phải là tôi…” Nhất thời tiếng kêu rên của fan hâm mộ vang vọng nửa quán lẩu.

Hứa Như không nhịn được ngước mắt nhìn em gái có vẻ hơi béo này khóc chạy ra ngoài, người trong cuộc Lý Thế Nhiên lại không hề có hành động gì.

“Anh không đi an ủi fan hâm mộ của anh sao?” Hứa Như hỏi.

“Anh chỉ an ủi vợ anh.”

Hứa Như: …

Ăn uống xong xuôi, Hứa Như đi tính tiền, khi rút tấm thẻ đen kia ra, cô ngẩn người.

Cô nên trả lại cho anh thôi.

Gần như là nhìn thấu suy nghĩ của cô, Lý Thế Nhiên giận tái mặt: “Đồ anh cho rồi sẽ không lấy lại.”

“Em cũng đừng hòng phủ nhận quan hệ với anh.” Tiếng nói của anh rơi xuống tai cô.

Hứa Như rối bời, khi lấy lại tinh thần, Lý Thế Nhiên đã tính tiền giúp cô rồi.

Cô lập tức trả anh tấm thẻ đen kia, nhưng Lý Thế Nhiên không nhận, nó rơi xuống mặt đất.

Nhìn thấy anh thờ ơ, Hứa Như chỉ có thể nhặt lên.

Trên đường về nhà, Lý Thế Nhiên vẫn luôn đi bên cạnh cô.

“Ngày mai anh đưa em đến địa điểm thi.”

“Chỗ này của em đi tàu điện ngầm rất tiện lợi.” Hứa Như từ chối.

“Em đi tàu điện ngầm, vậy anh sẽ đi tàu điện ngầm cùng em.” Lý Thế Nhiên rất ngang ngược.

“Tùy anh.” Dù sao cô cũng không quản anh được.

“Bà Lý, bất cứ lúc nào, anh cũng sẽ ở bên em.”

Trước khi đi vào, Lý Thế Nhiên ôm lấy eo cô, hôn lên trán cô.

Hứa Như ngước mắt, khuôn mặt đẹp trai gần trong gang tấc khiến người ta ngạt thở.

Cô ngừng thở, khoảnh khắc này, chỉ muốn mãi mãi dừng lại.

“Em về đây.”

Cô đẩy anh ra.

Ánh mắt của Lý Thế Nhiên vẫn luôn nhìn cô, mãi đến khi cô đóng cửa.

Hứa Như dựa vào cửa, trong hơi thở vẫn vương đầy hơi thở của Lý Thế Nhiên, xua đi không hết.

Hằng ngày không gặp anh, thật sự rất nhớ anh.

Nhưng nhìn thấy lại, lại chỉ muốn cách xa anh.

Sáng sớm hôm sau, Hứa Như đeo túi đựng sách đi ra ngoài.

Vừa đi ra, Lý Thế Nhiên đã đứng ở ngoài cửa, rõ ràng là đang chờ cô.

Sơ mi trắng quần đen đơn giản, cả người thẳng tắp đẹp trai.

Anh chìa tay ra, Hứa Như cụp mắt làm như không nhìn thấy.

Cô đi vòng qua anh.

Lý Thế Nhiên đi theo, chủ động cầm túi cho Hứa Như.

Hứa Như không cao bằng anh, nhón chân lên cũng không cách nào lấy lại túi.

Cô thở hổn hển nhìn chằm chằm vào anh.

“Lên xe, anh sẽ trả túi lại cho em.”

Hứa Như giận, người đàn ông này uy hiếp cô?

Nhưng cô không có thời gian dây dưa, phải đến địa điểm thi, đành phải ngoan ngoãn lên xe.

Chỗ ngồi bên cạnh tài xế có để bữa sáng, cô cầm lên.

Là bánh mỳ kẹp trứng, cô thường đến tiệm đồ ăn sáng này ăn.

Từ lúc nào Lý Thế Nhiên lại hiểu rõ sở thích ăn uống của cô như vậy?