Hôn Nhân Đỉnh Cấp

Chương 231




Khi Hứa Như tỉnh lại lần nữa đã là buổi trưa, xung quanh dường như vẫn quanh quẩn hơi thở của Lý Thế Nhiên, hồi lâu chưa tan biến.

Anh lại đi làm rồi ư?

Xuống phòng khách, người làm đã chuẩn bị xong bữa trưa.

“Anh ấy ra ngoài rồi à?” Hứa Như hỏi.

Lời vừa dứt, lầu hai xuất hiện một bóng dáng quen thuộc, là Lê Nhan Vinh.

Nhìn thấy Hứa Như, sắc mặt anh ta cũng không tốt.

“Bà Lý thật nhàn nhã.” Trong lời nói mang ý tứ châm chọc.

“Anh Lê có ý gì?” Hứa Như hờ hững nhìn anh ta.

“Không có ý gì cả.” Lê Nhan Vinh không nói gì nữa.

Anh ta ngồi xuống đối diện, người làm cũng đã chuẩn bị bữa trưa cho cả anh ta.

Hứa Như biết, hẳn là hôm nay Lý Thế Nhiên sẽ không ra ngoài.

Lúc này, điện thoại Hứa Như rung lên, Tô Khinh gửi tin nhắn cho cô hỏi Lê Nhan Vinh đang ở đâu.

Hứa Như: Anh ấy đang ở vịnh nhà họ Lý.

Tô Khinh: Bảo anh ấy nghe điện thoại của tôi.

Hứa Như ngước mắt, thấy sắc mặt âm trầm của Lê Nhan Vinh thì nhíu mày.

Mà lúc này điện thoại anh ta lại đổ chuông.

Lê Nhan Vinh nghĩ cũng không thèm nghĩ mà cúp máy.

“Chắc là Tô Khinh có chuyện quan trọng.” Hứa Như nói.

“Chuyện của cô ta không liên quan đến tôi.” Giọng Lê Nhan Vinh rất lạnh.

Hứa Như trả lời Tô Khinh bằng nhãn dán không giúp được gì.

Lý Thế Nhiên mãi vẫn chưa xuống, biết sáng nay anh chưa ăn gì nên Hứa Như mang đồ ăn lên cho anh.

Lý Thế Nhiên đang họp, cô yên lặng không quấy rầy.

Lý Thế Nhiên đưa lưng về phía cửa sổ sát đất, anh mặc đồ ở nhà, đường nét khôi ngô, mê người, thâm thuý.

Ánh mắt Hứa Như ngẩn ngơ, dường như luôn lơ đãng bị Lý Thế Nhiên hấp dẫn.

Người đàn ông nhìn thấy ánh mắt của cô thì khẽ cong môi mỏng.

Đôi chân dài đi về phía này, Hứa Như bị ấn lên sofa.

Cô ngơ ngác, còn chưa hoàn hồn đã bị Lý Thế Nhiên cướp mất hô hấp.

“Ưm…”

Cô vẫn luôn không chống đỡ được, ngoan ngoãn nhắm mắt lại, chủ động ôm cổ anh.

Chỉ là có tiếng bước chân vọng lại từ xa đến gần, giọng của Lê Nhan Vinh vang lên ngoài cửa: “Người anh em…”

Hứa Như mở to mắt, lập tức đẩy Lý Thế Nhiên ra nhưng vẫn không kịp.

Lý Thế Nhiên ấn cô vào lòng, đúng lúc Lê Nhan Vinh đẩy cửa vào.

Nhìn hai người trên sofa, giọng anh ta im bặt.

“Được rồi được rồi, hai người tiếp tục đi.”

“Có chuyện gì thì nói đi.” Lý Thế Nhiên đứng dậy, trở lại với vẻ ôn hoà thâm trầm thường ngày.

Mặt Hứa Như đã đỏ bừng, cô ngồi thẳng người, thấy hai người có chuyện cần bàn nên cô định ra ngoài.

Nhưng lại nhớ ra… Lý Thế Nhiên vẫn chưa ăn gì.

Cô không khỏi trầm mặt: “Lý Thế Nhiên, lấp đầy cái bụng trước đã, được không?”

“Phụ nữ thật là phiền phức.” Lê Nhan Vinh lại lạnh lùng nói một câu.

Hứa Như nhíu mày, hình như cô… không đắc tội anh ta mà.

“Cậu ra ngoài trước đi.” Sắc mặt Lý Thế Nhiên trầm xuống, thẳng thừng hạ lệnh đuổi khách.

“Người anh em, cậu…”

“Ra ngoài!”

Phòng làm việc nhanh chóng khôi phục vẻ yên tĩnh, tiếng Lê Nhan Vinh sập cửa không nhẹ, Hứa Như giật nảy mình.

“Hình như tổng giám đốc Lê rất bất mãn với em.” Hứa Như chau mày.

“Không cần quan tâm đến cậu ta.”

Hứa Như cau mày, vô duyên vô cớ bị chĩa mũi nhọn thật khó chịu.

Hơn nữa hình như bây giờ Lê Nhan Vinh và Tô Khinh đang giận dỗi nhau, có lẽ cũng không thể hỏi được gì từ Tô Khinh.

“Hôm nay anh không đến Lý thị à?” Hứa Như ngồi xuống bên cạnh Lý Thế Nhiên rồi hỏi.

“Em muốn anh đi à? Hử”? Lý Thế Nhiên ngước mắt.

“Không phải là vì em mà anh không đi đó chứ?” Hứa Như bật thốt ra.

Nhưng cô lại lập tức phủ định suy nghĩ này, cô cảm thấy mình cũng không quan trọng đến thế.

Đáy mắt người đàn ông lướt qua vẻ âm trầm, anh nhìn thấy rõ ràng vẻ mất mát của Hứa Như.

Đột nhiên cằm bị nắm lấy, Hứa Như không thể không ngước mắt lên.

Khuôn mặt đẹp trai của người đàn ông gần trong gang tấc, tim cô hơi loạn nhịp.

Nhưng lại hơi mong chờ câu trả lời của Lý Thế Nhiên.

“Em nói xem, bà Lý?”

“Làm sao em biết được!” Hứa Như né tránh ánh mắt nóng rực của anh.

“Ừm, anh muốn ở cùng em.” Lý Thế Nhiên không phủ nhận.

Hứa Như ngớ người rồi không giấu được ý cười, cô nâng mắt, chủ động hôn Lý Thế Nhiên.

Đáy lòng như được rót mật, lan ra khắp ngũ quan.

Buổi chiều, Lý Thế Nhiên xử lý việc công trong phòng làm việc, Hứa Như không làm phiền anh mà về phòng ngủ ôn tập.

Cô vẫn luôn chú ý tin tức của Dược Phẩm Thiên Nhất, chỉ là vẫn không thấy lạc quan, giá cổ phiếu đã rớt xuống đáy vẫn không có động tĩnh gì.

Chập tối, cô nhận được điện thoại liên quan tới việc điều tra bước tiếp theo của bản án Trần Tâm tử vong, cần đến cục cảnh sát ghi khẩu cung.

Lý Thế Nhiên phải đến công ty nên thuận đường đưa cô tới cục cảnh sát trước.

Trước khi chết Trần Tâm không tiếp xúc với mấy người, Hứa Như là một trong số đó, nói những chuyện cô viết trước khi Trần Tâm chết cho cảnh sát rồi cô ra khỏi cục cảnh sát.

Ngoài cửa là Trần Minh Thành đang đi vào.

Hứa Như nhíu mày, dừng bước chân.

“Trần Minh Thành.” Cô gọi anh ta lại.

Trần Minh Thành lạnh nhạt híp mắt: “Có việc gì?”

“Vì sao anh phải làm vậy?”

“Tôi làm gì?” Trần Minh Thành mang vẻ nghi hoặc.

Hứa Như mím môi, nhìn người trước mặt, thật muốn xé bỏ lớp nguỵ trang trên mặt anh ta!

“Ngay cả mẹ mình mà anh cũng có thể lợi dụng, chỉ vì chèn ép Dược Phẩm Thiên Nhất?” Hứa Như trầm giọng hỏi.

Nghe vậy, sắc mặt Trần Minh Thành không đổi: “Hứa Như, cô nói năng phải cẩn thận, tôi báo cáo Dược Phẩm Thiên Nhất là vì dân trừ hại, còn về mẹ tôi, bà ấy chết vô tội, lẽ nào tôi không được điều tra rõ ràng?”

“Chân tướng là gì trong lòng anh rất rõ.” Hứa Như vạch trần anh ta.

Trần Minh Thành cong đôi môi mỏng lạnh lùng: “Chân tướng là Dược Phẩm Thiên Nhất nghiên cứu ra thuốc có hại, hại chết mẹ tôi.”

“Bây giờ mọi chuyện vẫn đang trong quá trình điều tra, tổng giám đốc Trần đừng vội kết luận bừa.” Từ đầu đến cuối Hứa Như vẫn trầm mặt.

“Hứa Như, cô vẫn cho rằng Dược Phẩm Thiên Nhất có thể vùng lên ư? Đừng ngây thơ thế, hay là cô cân nhắc tới Bắc Thông đi?”

“Không có khả năng.” Hứa Như nghĩ cũng không nghĩ mà từ chối.

“Trần Minh Thành, sớm muộn gì anh cũng gặp báo ứng.” Hứa Như phẫn nộ.

Nhìn bóng lưng Hứa Như rời đi, Trần Minh Thành thờ ơ trầm mặt.

Báo ứng?

Anh ta đã gặp báo ứng lâu rồi.

Mọi chuyện đã không còn đường lui.

Về đến vịnh nhà họ Lý, nửa tiếng trước Tống Mỹ đã tới nhưng Hứa Như lại không biết.

Từ lúc bà tới đến giờ trong nhà vẫn không có ai, lòng bà rất hoảng loạn.

Cho đến khi nhìn thấy Hứa Như mới bình tĩnh lại: “Muộn thế này rồi các con đi đâu vậy?”

“Mẹ, con vừa đi ghi khẩu cung, sao mẹ lại tới đây?”

“Gọi điện cho con không được nên mẹ lo lắng, hơn nữa có phải con thật sự định thi lên thạc sĩ không?” Tống Mỹ lạnh mặt.

Hứa Như nhíu mày, không lên tiếng.

Cô biết mẹ phản đối, nhưng cô cũng đã quyết định rồi.

“Con gái, bây giờ tốt nhất con nên sinh một đứa bé với bác sĩ Lý đã, sinh con xong rồi đi học thạc sĩ cũng không muộn.” Tống Mỹ khuyên nhủ.

“Mẹ, con và bác sĩ Lý vẫn chưa có ý định sinh con, mẹ đừng lo lắng, cứ thuận theo tự nhiên đi.”

“Vậy sao được, bao giờ mẹ vẫn còn sức trông con cho con, vài năm nữa mẹ cũng già rồi, không trông được nữa.”

“Mẹ, con đã quyết định rồi, hy vọng mẹ có thể tôn trọng quyết định của con.” Giọng điệu Hứa Như kiên quyết hơn.

Tống Mỹ sững sờ, những lời đã nghĩ xong cũng phải nuốt xuống.

“Mẹ cũng chỉ muốn tốt cho con.” Hồi lâu sau bà mới nặng nề nói một câu.