Hôn Nhân Đỉnh Cấp

Chương 134




Hứa Như nhíu mày, sao vừa nhắc tới Lý Thế Nhiên, dường như phản ứng của Kỳ Chiến rất gay gắt. Hơn nữa, Lý Thế Nhiên còn nhiều lần nhắc nhở, không thể tiếp xúc quá nhiều với Kỳ Chiến. Giữa hai người này có ân oán gì nhỉ? “Tôi không biết anh đang nói gì.” Cô sầm mặt.

“Sau này em sẽ biết, Hứa Như, đừng trách anh không nhắc nhở em, Lý Thế Nhiên thật không đơn giản.” Anh lạnh lùng nói. Lúc này, anh cúi đầu thì trông thấy chiếc nhẫn trên tay Hứa Như, anh nhíu mày lại. Hứa Như đang đeo trên ngón áp út, cho nên…

“Em đã kết hôn với anh ta rồi sao?” Ánh mắt Kỳ Chiến khiến người ta khiếp sợ.

“Đúng.” Hứa Như không hề bác bỏ.

Trước đó truyền thông đã từng đưa tin về việc Hứa Như kết hôn, nhưng Kỳ Chiến cứ không tin. Dù sao, nếu như thật là Lý Thế Nhiên… Làm sao có thể. Nhưng bây giờ, sự thật trần trụi đã bày ra trước mặt anh. Kỳ Chiến cầm nắm đấm, thật lâu sau mới có thể khắc chế cảm xúc: “Hứa Như, em gạt anh phải không?”

“Anh Kỳ có tin hay không không có quan hệ gì tới tôi.” Sắc mặt Hứa Như trước sau đều rất xa cách. Hai người cũng không nói gì thêm, Hứa Như bắt đầu ăn, nhưng Kỳ Chiến không đói bụng, đôi mắt đen của anh lạnh lùng nheo lại, cảm thấy tức giận quay cuồng. Đúng lúc này, một loạt tiếng ầm ầm từ bên trên truyền đến, quản lý nơm nớp lo sợ chạy vào: “Tổng giám đốc Kỳ, có người đến.”

“Ai chứ?” Trời mưa to thế này, còn có ai có thể lên đến?

Ánh mắt Hứa Như sáng lên, chẳng lẽ là Lý Thế Nhiên? Cô gần như lao ra ngoài, trên bãi cỏ cách đó không xa, một máy bay trực thăng màu đen viền vàng chậm rãi dừng lại, đuôi cánh là chữ “Mộ” màu bạc, lấp lánh. Là Lý Thế Nhiên phải không? Cô dừng bước, tim đập loạn xạ, gió mát thổi vào cơ thể nóng hầm hập khiến cô càng cảm thấy khó chịu, cô liên tục hắt hơi, nhưng vẫn quật cường nhìn máy bay trực thăng cách đó không xa.

Cuối cùng cửa cabin cũng mở ra, người đàn ông toàn thân áo trắng quần đen bước đôi chân dài đi xuống. Trong đêm tối Hứa Như nhìn không rõ khuôn mặt tuấn tú của anh, nhưng cô biết đó là anh.

Thấy Hứa Như muốn chạy tới, Kỳ Chiến giữ chặt cánh tay cô lại. Ánh mắt lạnh lùng của Lý Thế Nhiên dừng trên tay Kỳ Chiến, rồi lập tức trở nên dữ tợn, tàn nhẫn khiến người ta khiếp sợ. Hai người đàn ông nhìn chằm chằm vào nhau, Kỳ Chiến nheo mắt, khẽ nhếch môi.

Lý Thế Nhiên nhanh chóng đi tới, Hứa Như lập tức đẩy Kỳ Chiến ra, nhưng Kỳ Chiến giật ngược tay lại khiến Hứa Như bị kéo vào trong ngực anh. Nhưng Lý Thế Nhiên đã nhanh chóng nắm được eo nhỏ của Hứa Như, chân dài đạp một cái vào người Kỳ Chiến khiến anh không thể không buông tay.

“Bà Lý.” Lý Thế Nhiên nhìn Hứa Như, sắc mặt căng cứng vẫn lạnh lùng. Hứa Như run rẩy, vòng ôm của Lý Thế Nhiên rất lạnh.

“Chúng ta đi thôi.” Lý Thế Nhiên cười lạnh, rồi nhìn về phía Kỳ Chiến: “Kỳ Chiến, mày đã động vào cô ấy thì cũng đừng trách tao muốn đối phó mày.”

“Được, tao chờ, nghe nói mày sắp tiếp nhận Lý thị rồi? Tao còn chưa chúc mừng đấy.”

“Vậy tao sẽ nhận sự chúc mừng của mày.”

Sau khi leo lên máy bay trực thăng, Hứa Như cảm thấy hết sức ấm áp, cô tựa vào ngực Lý Thế Nhiên, từ từ nhắm mắt lại. Cô mệt quá… Thật là khó chịu. Cô bất giác nắm lấy cánh tay Lý Thế Nhiên, cọ cọ, trầm giọng: “Lý Thế Nhiên, cám ơn anh.”

“Cám ơn anh cái gì?”

“Cám anh đã tới tìm em, nếu không… em sắp sốt chết ở đây rồi.” Hứa Như cười cười.

Lý Thế Nhiên lập tức cúi mặt: “Không cho phép nói lung tung.” Anh ôm Hứa Như càng ngày càng chặt, mắt thấy Hứa Như nhắm mắt lại, nhiệt độ cơ thể lúc nóng lúc lạnh, đáy lòng của anh hoảng hốt: “Bà Lý.”