Hôn Nhân Đỉnh Cấp

Chương 12




Ba tiếng sau, cuối cùng tới lượt Lưu Thanh, Hứa Như vốn không đi vào, nhưng Lưu Thanh đi đường cũng có chút xiêu vẹo, cô chỉ có thể đỡ cô ấy đi vào.

Vài y tá vây quanh Lý Thế Nhiên, còn có vài bác sĩ thực tập.

Nhìn thấy Hứa Như đi vào, Lý Thế Nhiên khựng lại một chút, con ngươi đen híp lại.

“Triệu chứng gì?” Anh hỏi Lưu Thanh, cầm bệnh án của cô.

Hứa Như đứng ở vị trí gần cửa, nhìn xung quanh, trong phòng treo không ít hình và cờ thưởng, đều là thành tựu Lý Thế Nhiên đạt được trong giới y học vài năm nay.

Nhìn nhìn liền nhập tâm, không chú ý bên cạnh đặt đồ thí nghiệm, cô vừa lùi về phía sau, ống thí nghiệm trên bàn đều rung, sau đó rơi xuống đất…

Hứa Như mở to mắt, khuôn mặt hoảng hốt: “Xin lỗi…”

Khóe mắt Lý Thế Nhiên thấy Hứa Như quỳ xuống, cô đang định nhặt ống thí nghiệm lên.

Anh gần như lập tức đứng dậy, hét lên: “Đừng đụng vào.”

Hứa Như sợ hãi, không dám có bất kỳ động tác nào.

Lý Thế Nhiên lướt qua mọi người, mang bao tay mới nhặt ống thí nghiệm lên, nghiêm túc nói: “Dung dịch trong này sẽ ăn mòn da.”

Hứa Như lập tức rụt tay lại, hoảng sợ.

“Bác sĩ Lý, để tôi tới đi.” Vài y tá nhanh chóng vây lại, cơ thể dựa lại gần Lý Thế Nhiên.

Thời khắc này, trong lòng Hứa Như có chút buồn bã.

Xem ra bình thường bên cạnh Lý Thế Nhiên không thiếu hoa đào a.

“Như, qua đây.” Lưu Thanh bất đắc dĩ nhìn cô.

Hứa Như cúi đầu, không dám đi lung tung nữa.

Lý Thế Nhiên ngồi trở về vị trí, con ngươi sắc bén lại nhìn Hứa Như.

Cô không vui lè lưỡi về phía anh.

Kê thuốc xong, lúc Lưu Thanh rời đi còn có chút lưu luyến không nỡ.

“Bác sĩ Lý thật đẹp trai, sao có thể đẹp như vậy, cho mình đầu cứ đau như vậy đi…”

Hứa Như: …

“Mình đi lấy thuốc.” Hứa Như không vui nói.

Lúc này, trong hành lang truyền tới giọng nói: Bác sĩ Lý đã liên tục tăng ca bảy ngày rồi, hôm nay thật sự không thể trị tiếp, bệnh nhân đã lấy số ngày mai tới tiếp.

Đùi Hứa Như đột nhiên bị Lưu Thanh nhéo một cái: “Mình quá may mắn rồi, lại là bệnh nhân cuối cùng hôm nay của Bác sĩ Lý.”

“Mình thấy không phải đau đầu, là ngốc rồi.”

“Cậu mới ngốc, Như, cậu không cảm thấy Bác sĩ Lý rất hoàn mỹ sao! Lúc nãy anh ấy còn cứu cậu, nếu không bây giờ cậu phải đi khám khoa da liễu rồi! Thật sự là người đẹp trai lại tốt bụng!”

“Thanh, mình nói với cậu, mình và Lý Thế Nhiên kết hôn rồi.” Hứa Như đột nhiên nói.

“Phì, chuyện đùa này không vui, cho cậu đổi một chuyện khác!”

Hứa Như nhăn mày, khó tin đến vậy sao?

“Là thật.” Cô nói lại, kéo tay Lưu Thanh, áp sát tai cô ấy: “Tụi mình đã lãnh giấy chứng nhận rồi!”

Hứa Như rất ít khi đùa, hơn nữa bây giờ giọng nói của cô rất nghiêm túc, Lưu Thanh cuối cùng không thể tin nổi nhìn cô.

Nhưng nửa ngày mới sờ sờ trán cô: “Sốt rồi?”

Hứa Như vạch đen đầy mặt.

“Muốn tin hay không tùy cậu.”

Hai người cầm thuốc ra khỏi bệnh viện, Lưu Thanh còn chìm đắm trong khuôn mặt anh tuấn của Lý Thế Nhiên.

Hứa Như kéo cô đón taxi, lúc này, một chiếc Cayenne quen thuộc dùng bên chân Hứa Như, Lý Thế Nhiên xuống khỏi ghế lái.

“Ai…Đây không phải Bác sĩ Lý sao?” Lưu Thanh căng thẳng kéo Hứa Như.

“Phải.” Cả người Hứa Như bất giác lùi về phía sau.

Đây là cửa bệnh viện, Lý Thế Nhiên không biết mình rất nổi bật sao? Người xung quanh đều nhìn sang.

“Anh ấy đợi mình sao?” Lưu Thanh căng thẳng hỏi.

Khóe môi Hứa Như giật giật: “Bây giờ còn không tin mình?”