Hôn Nhân Đại Sự: Cưới Trước Yêu Sau

Chương 2




Tử Tịch thức dậy vào sáng hôm sau trong một căn phòng xa lạ. Mọi thứ xung quanh đều tĩnh lặng và lạnh lẽo. Ánh nắng buổi sáng chiếu qua tấm rèm cửa, tạo nên những vệt sáng trên sàn nhà. Cô ngồi dậy, nhìn quanh phòng và cố gắng nhớ lại những gì đã xảy ra ngày hôm qua. Đây chính là phòng tân hôn của cô và Hàn Vũ Thiên – người chồng mà cô chỉ vừa mới gặp.

Cảm giác lạ lẫm và có phần cô đơn bắt đầu xâm chiếm tâm trí cô. Tử Tịch biết rằng từ hôm nay, cô sẽ phải làm quen với cuộc sống mới, một cuộc sống mà cô không thể đoán trước điều gì sẽ xảy ra.

Cánh cửa phòng mở ra, và Hàn Vũ Thiên bước vào với một chiếc khay đựng bữa sáng. Anh trông có vẻ thoải mái, như thể anh đã quen thuộc với cuộc sống này từ lâu. “Em dậy rồi à?” Anh mỉm cười nhẹ nhàng, đặt chiếc khay xuống bàn cạnh giường.

“Vâng, cảm ơn anh,” Tử Tịch đáp, cảm thấy ngượng ngùng. Cô không biết phải làm gì trong tình huống này. Họ chưa từng sống cùng nhau, và bây giờ, cô phải bắt đầu học cách sống chung với một người đàn ông mà cô không biết nhiều.

“Anh nghĩ rằng em có thể cần một bữa sáng tốt để bắt đầu ngày mới,” Vũ Thiên nói, giọng điệu của anh dịu dàng hơn cô tưởng. “Hôm nay anh sẽ phải đến công ty sớm. Anh đã chuẩn bị sẵn mọi thứ trong nhà, em có thể nghỉ ngơi và làm quen với môi trường mới.”

“Vâng, anh cứ làm việc của mình đi, em sẽ tự lo được,” Tử Tịch nói, cố gắng tỏ ra tự tin. Cô không muốn trở thành gánh nặng hay khiến anh phải lo lắng cho mình.

Hàn Vũ Thiên rời khỏi nhà sau khi dặn dò Tử Tịch một số điều. Anh lái xe đến công ty với tâm trạng phức tạp. Mặc dù cuộc hôn nhân này được sắp đặt, anh vẫn cảm thấy có trách nhiệm phải làm cho Tử Tịch cảm thấy thoải mái và an toàn. Anh biết rằng cô đang cảm thấy lạ lẫm và cần thời gian để thích nghi với cuộc sống mới.

Tại văn phòng, Vũ Thiên nhận được lời chúc mừng từ đồng nghiệp. Nguyễn Minh Hạo, người bạn thân của anh, đến bên và cười nói, “Chúc mừng anh nhé! Cuối cùng cũng lập gia đình rồi. Cảm giác thế nào?”

Vũ Thiên nhún vai, mỉm cười nhẹ nhàng, “Cũng ổn thôi. Nhưng còn nhiều điều phải làm quen.”

Minh Hạo nhướng mày, “Nghe có vẻ không dễ dàng nhỉ? Nhưng đừng lo, cậu sẽ ổn thôi. Cuộc sống hôn nhân là vậy mà.”

Vũ Thiên không nói gì, chỉ mỉm cười nhẹ. Anh biết rằng cuộc sống hôn nhân không phải lúc nào cũng dễ dàng, đặc biệt là khi nó bắt đầu từ một cuộc sắp đặt. Nhưng anh tin rằng, với sự nỗ lực của cả hai, mọi chuyện sẽ dần tốt đẹp hơn.



Ở nhà, Tử Tịch dành thời gian khám phá căn nhà mới. Đây là một căn hộ rộng rãi, hiện đại, với mọi tiện nghi mà cô có thể mong muốn. Nhưng tất cả những thứ xa hoa đó không thể xóa nhòa cảm giác trống trải trong lòng cô. Cô biết rằng mình cần phải tìm ra cách để cảm thấy thoải mái và quen thuộc với nơi này.

Khi dọn dẹp tủ sách trong phòng khách, Tử Tịch tình cờ phát hiện ra một bức ảnh. Đó là ảnh của Vũ Thiên cùng với một người phụ nữ khác. Cô gái trong ảnh rất đẹp, nụ cười rạng rỡ và ánh mắt đầy tình cảm. Bức ảnh khiến Tử Tịch cảm thấy một nỗi buồn không tên. Cô tự hỏi liệu đó có phải là người yêu cũ của Vũ Thiên không và mối quan hệ giữa họ đã kết thúc như thế nào.

Chiều muộn, Tử Tịch quyết định đi dạo quanh khu phố để tìm hiểu thêm về môi trường xung quanh. Trời đã bắt đầu nhá nhem tối, và những con đường phủ đầy ánh đèn vàng tạo nên một không gian ấm áp. Tử Tịch cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi bước đi giữa phố xá nhộn nhịp, thoát khỏi cảm giác ngột ngạt trong căn nhà xa lạ.

Khi trở về nhà, cô thấy Vũ Thiên đã về từ lúc nào. Anh đang ngồi trong phòng khách, mắt dán vào màn hình laptop, làm việc. Anh ngẩng đầu lên khi nghe tiếng cửa mở, nở một nụ cười nhẹ.

“Em đã về rồi à? Ngày hôm nay của em thế nào?” Vũ Thiên hỏi, ánh mắt anh dịu dàng và quan tâm hơn Tử Tịch tưởng.

“Cũng ổn, em đi dạo quanh đây một chút để làm quen với khu vực này,” cô đáp, cố gắng giữ giọng bình thản.

“Anh đã chuẩn bị bữa tối. Em có muốn ăn cùng không?” Vũ Thiên đề nghị, đôi mắt anh ánh lên sự chân thành.

Tử Tịch ngạc nhiên khi thấy anh sẵn sàng làm những điều nhỏ nhặt để cô cảm thấy thoải mái. Cô cảm thấy ấm lòng hơn và đồng ý, “Vâng, cảm ơn anh.”

Cả hai cùng ngồi ăn tối trong không gian ấm cúng của căn bếp. Dù họ chưa có nhiều chuyện để nói với nhau, nhưng Tử Tịch cảm nhận được sự cố gắng từ phía Vũ Thiên. Cô biết rằng, cuộc hôn nhân này sẽ không dễ dàng, nhưng có lẽ, nó cũng không quá tồi tệ như cô từng nghĩ.

Bước vào một cuộc sống mới, Tử Tịch không thể biết trước điều gì sẽ đến. Nhưng với sự kiên định và trái tim mở rộng, cô tin rằng mình có thể vượt qua mọi khó khăn và tìm thấy hạnh phúc thật sự.