"Cái này ..." Đông Phương Mặc cân nhắc, nhìn về phía Đông Phương Mai, giọng nói khàn khàn nhàn nhạt như cũ nói: "Ý của dì Mai là?"
"Đương nhiên phải đưa cô ta đến bệnh viện để phẫu thuật phá thai", Đó là lời nói của Đông Phương Anh Vũ, người không đợi Đông Phương Mặc lên tiếng, liền nói thêm: "Đứa con hoang này không thể giữ lại. Chỉ cần nó còn ở trong bụng cô ta thì chính là sự sỉ nhục của Đông Phương gia."
" Đúng vậy!", Đông Phương Mai lặp lại lời nói của Đông Phương Anh Vũ, nhìn Đông Phương Mặc gật đầu nói: "Bây giờ đừng đánh cô ta, đánh cô ta cũng vô dụng. Việc cần làm trước hết là đưa cô ta đến bệnh viện. Ta sẽ nhanh chóng gọi điện cho giám đốc bệnh viện Dongren, tuy là ban đêm nhưng cũng nên sắp xếp các chuyên gia của khoa phụ sản... "
" Không được! "Đông Phương Mặc nhanh chóng phủ nhận lời nói của Đông Phương Mai, giọng nói khàn khàn lạnh lùng vang lên: "Nếu dì đưa đứa con hoang của Tịch Mộ Như đến bệnh viện, các bác sĩ và y tá hiện nay có chất rất lượng kém, nếu mọi thứ bị rò rỉ ra ngoài như sự việc của tôi năm ngoái thì sao?"
Đông Phương Mai sửng sốt sau khi nghe Đông Phương Mặc nói rồi nhìn Đông Phương Anh Vũ đột nhiên không biết phải trả lời như thế nào.
Đông Phương Mặc dường như không muốn họ trả lời, sau đó nói: "Cô ta mang thai ngòa dã thú. Chỉ có Đông Phương gia của chúng ta biết, vì vậy cô ta không được đưa đến bệnh viện để phá thai. Chuyện này không thể lan rộng đến mức mà tất cả mọi người bên ngoài đều biết.”
“Vậy phải làm sao đây?” Đông Phương Mai choáng váng sau khi nghe những lời của Đông Phương Mặc. Bà ta nhìn Đông Phương Mặc với ánh mắt khó tin rồi hỏi một cách nghi ngờ: “A Mặc, chuyện này rất khó. Sẽ không phải cậu muốn cô ta sinh đứa con hoang này ra sao? Chuyện này không phù hợp với gia quy của Đông Phương gia, để ta nói cho cậu biết ... "
" Cô ta mang thai ngoài dã thú, thì đương nhiên không thể ở lại đây." Đông Phương Mặc nhanh chóng cắt đứt lời của dì Mai, sau đó hừ lạnh: "Vì vậy tôi quyết định để Lưu Hạo cho cô ấy thuốc phá thai, rồi cho cô ta chảy máu, đứa con hoang này sẽ yên lặng mà rời đi, chuyện đáng xấu hổ của gia đình chúng ta chắt chắng sẽ không bị lộ ra ngoài.
" Ừ , đây cũng là một cách tốt," Đông Phương Anh Vũ chấp nhận lời nói của Đông Phương Mặc, sau đó nhìn Đông Phương Mai nói: "Vậy hãy để Lưu Hạo gửi thuốc qua, vấn đề này sớm muộn gì cũng phải làm!"
“Ừ!” Đông Phương Mặc gật đầu, sau đó lấy điện thoại di động ra nhanh chóng gọi cho Lưu Hạo, nhờ anh ta gửi thuốc phá thai qua trong đêm.
“Anh làm vậy có được không?” Đông Phương Tuấn, người đứng ở ngoài cuối cùng cũng không nhịn được, vội nói, “Uống thuốc rất nguy hiểm. Chúng ta phải làm gì trong trường hợp chảy máu nhiều đây? Tôi nghĩ nên đứa đến bệnh viện sẽ an toàn hơn. Nếu anh lo lắng về chất lượng bác sĩ và y tá của bệnh viện ở đây, thì hãy đến bệnh viện ở Hồng Kông đi, vì vậy... "
" A Tuấn, ở đây đến lượt con nói về vấn đề này sao?” Đông Phương Mai cúp điện thoại., lạnh lùng mắng con trai, rất bất mãn với thái độ của cậu lúc này.
Đông Phương Tuấn liếc nhìn mẹ mình rồi nhìn Đông Phương Mặc. Cuối cùng, cậu liếc nhìn người phụ nữ đang nằm trên mặt đất với quần áo bị rách nát, cậu có thể nhìn thấy vết roi đỏ rực trên lưng của Tịch Mộ Như.
Cậu đau lòng gật đầu nói: "Đúng vậy, chuyện này quả thực không tới phiên con nói, nhưng chị dâu, không, Tịch Mộ Như đang mang thai con ngoài dã thú, cho dù cô ta có đội mũ xanh cho anh cả thì cô ta cũng không cần phải chết phải không? Nếu anh không muốn cô ta ở lại Đông Phương gia thì cứ việc đuổi cô ta ra ngoài. Anh có quyền gì... "