“Tôi không sao,” Mộ Như lại vội vàng đáp trả, sự thờ ơ và xa lánh thường ngày của cô lập tức trở lại trên khuôn mặt cô, nét vui tươi và dịu dàng của một người phụ nữ nhỏ bé vừa rồi biến mất trong tích tắc.
Mặt Đông Phương Vũ sa sầm lại, chết tiệt, cô làm sao bây giờ lại thể hiện cái biểu cảm chết tiệt này này, nó làm sao lại khiến anh cảm thấy khó chịu như vậy?
“Cô đây là có ý gì?” Giọng nói của Đông Phương Vũ lại vang lên một cách nguy hiểm.
Mộ Như lại sững sờ khi nghe thấy giọng nói của anh ta, cô cảnh giác nhìn chằm chằm anh ta, nhưng lại cố gắng làm ra vẻ tự nhiên thoải mái: "Không phải, tôi thật ra có chút buồn nôn, tôi....."
“Tôi đã làm cho cô không vừa lòng?” Vẻ mặt Đông Phương Vũ ngay lập tức trở nên lạnh lẽo và u ám sau khi nghe những lời nói của Mộ Như, “Nhìn thấy tôi khiến cô cảm thấy buồn nôn đến vậy à à?
"Không phải vậy," Mộ Như nhanh chóng giải thích, "Tôi thật sự không được khỏe..."
“Ý cô là lần trước tôi không làm cho cô thoải mái sao?” Đông Phương Vũ không có kiên nhẫn để nghe hết những lời của Mộ Như, vì vậy anh ta nhanh chóng vươn tay nắm lấy cánh tay của Mộ Như, kéo cô vào lòng, giọng nói trầm thấp mà lạnh lùng vang lên trên đỉnh đầu cô: "Vậy thì tôi sẽ làm cho cô cảm thấy thoải mái ngay bây giờ!"
Mộ Như khó khăn giãy dụa muốn thoát ra khỏi vòng tay của anh ta, nhưng thân thể Đông Phương Vũ vô lực ép tới, nhốt thân thể nhỏ nhắn của cô vào giữa ngực anh ta và cửa xe, phần lớn sức lực của cơ thể anh ta đều đè lên người cô, một làn hơi dày đặc mơ hồ bay xung quanh cô.
Trái tim của Mộ Nh trong phút chốc nhảy lên như một con thỏ, cả người đều phát run, giọng nói run rẩy thoát ra khỏi miệng: "Đông Phương Vũ, tôi là chị dâu của anh, anh không thể làm như vậy với tôi, chúng ta như thế này là loạn luân... "
“Dù sao cũng đã loạn một lần rồi, vậy tại sao không làm lại lần nữa?” Đông Phương Vũ không buông cô ra, mà càng siết chặt vòng tay của cô hơn, đồng thời giam cô trong vòng tay của anh ta.
“Tình huống lần đó khác bây giờ,” Mộ Nhú nhanh chóng phòng bị, nhìn thấy môi mỏng của anh ta sắp áp tới cô vội vàng lấy tay che miệng hoảng sợ nói: “Đông Phương Vũ, nếu anh còn dám tiến đến, tôi sẽ gọi người đến. Đừng quên rằng đây là ngoài đường, sẽ co xe chạy qua bất cứ lúc nào? "
“Hahaha, cô nghĩ tôi sợ sao?” Đông Phương Vũ nhún vai không chút sợ hãi, trong mắt mang theo nụ cười, trầm giọng nói: “Nếu muốn, cô có thể hét lên để xem khi người khác đến thì cô xấu hổ hay tôi xấu hổ. Dù sao thì, tôi đã có rất nhiều biệt danh rồi, thêm một cái nữa cũng không thành vấn đề, nhưng còn cô... "
“Vậy tôi sẽ nói cho Tịch Mộ Tuyết biết!” Mộ Như hoảng sợ nhấc đến Tịch Mộ Tuyết, sau đó nhanh chóng nhắc nhở: “Đừng quên rằng Tịch Mộ Tuyết đang mang thai, cô ấy đang mang thai con của anh...”
“Cô cho rằng tôi quan tâm đến cô ta sao?” Giọng nói của Đông Phương Vũ hoàn toàn mang theo vẻ khinh thường cùng lạnh lùng nói: “Đừng nói cô nói cho cô ta biết, nếu để cô ta nhìn thấy thì sao? Cuối cùng ai mới là người chịu thiệt thòi? Cô biết không? Trong lòng cô chắc chắn biết đó không phải là tôi! "
Mộ Như nghe được lời này trái tim dường như chết lận, người phụ nữ Tịch Mộ Tuyết rất sợ khổ cức, vì vậy cho dù cô ta biết chuyện của cô và Đông Phương Vũ, thì cô ta nhất định sẽ không dám làm gì Đông Phương Vũ, nhưng cô ta nhất định sẽ ở sau lưng gây khó dể cho cô.
“Vậy tôi về nói với Đông Phương Mặc!” Mộ Như không kịp nghĩ đến ai khác nên cô buột miệng nói, nói xong cô sững sờ, hóa ra lúc gặp nguy hiểm, người mà cô có thể nghĩ đến lại là anh.