Hôn Nhân Chữa Lành Của Tổng Tài Tàn Tật

Chương 34




Hai người âu yếm nhau một lát, Tưởng Dư Hoài không nhịn được nữa, lại ôm cô lên giường. Sau đó, Từ Hi Nhiễm mệt mỏi ngủ trước, còn Tưởng Dư Hoài ôm cô nhưng vẫn không ngủ được.

Chiếc điện thoại di động mà Từ Hi Nhiễm để trên tủ đầu giường reo một tiếng, anh biết cô thường tắt máy trước khi ngủ, lần này ngủ sớm nên có lẽ quên mất. Tưởng Dư Hoài cầm lấy nhìn, thấy có một tin nhắn. Ban đầu anh định tắt máy luôn nhưng khi nhìn thấy người gửi là Trình Vân Khải và lúc đó điện thoại của Từ Hi Nhiễm không khóa, vừa cầm lên đã thấy nội dung tin nhắn của anh ta.

“Anh biết em sẽ không nghe lời khuyên của anh tránh xa anh ta đâu, nhưng em nên suy nghĩ cho kỹ. Anh ta không phải là người chồng tốt của em.”

Tưởng Dư Hoài đọc xong tin nhắn cũng không quan tâm, anh tắt máy giúp cô, coi như chưa từng thấy.

Sau tiệc tốt nghiệp, Từ Hi Nhiễm lại bận rộn với công việc còn Tưởng Dư Hoài thì bận việc của anh. Tuy anh đã từng bảo cô nếu không cần thiết thì không đi công tác, nhưng nhiều việc không phải anh có thể quyết định, anh vẫn thường xuyên phải đi. Tất nhiên, Từ Hi Nhiễm cũng quen rồi.

Hai tháng sau khi Từ Hi Nhiễm đi làm, cô đột nhiên nhận được điện thoại của Trình Vân Khải. Trong điện thoại, giọng anh ta rõ ràng rất tức giận: “Từ Hi Nhiễm, rốt cuộc Tưởng Dư Hoài có ý gì?”

Từ Hi Nhiễm không hiểu chuyện gì: “Sao thế?”

Trình Vân Khải nói đơn giản về tình hình qua điện thoại, hóa ra công việc kinh doanh của bố Trình Vân Khải ngày càng mở rộng, gần đây có ý định mua một mảnh đất ở ngoại ô Lạc Thành để tự xây dựng một nhà máy in ấn đề và sách tham khảo, như vậy sẽ tiết kiệm được nhiều quy trình trung gian. Vốn đã thương thảo ổn thỏa, nhưng sắp đến lúc nhận đất thì lại được thông báo rằng mảnh đất đó đã bị người khác mua mất. Trình Vân Khải thấy lạ, đặc biệt đi điều tra xem người chen ngang đoạt đất là ai.

Đó là một công ty bất động sản không mấy tiếng tăm, lại mới thành lập không lâu, nhưng anh ta nhanh chóng tra ra tên người đại diện pháp nhân của công ty này, sau đó tra tiếp thì phát hiện người đại diện pháp nhân này là cổ đông của Thiên Hành.

Dù lúc đó anh ta nghi ngờ chuyện này liên quan đến Tưởng Dư Hoài, nhưng không có bằng chứng cụ thể chứng minh là liên quan đến Tưởng Dư Hoài, mãi đến sau này lại xảy ra chuyện khác.

Trình Vân Khải là người mới nên chưa thể chính thức tiếp quản dự án, đành phải theo thầy làm để tích lũy kinh nghiệm. Gần đây vừa gặp được một dự án lớn, vốn dĩ người hướng dẫn đã định dẫn theo anh ta để cùng làm. Nếu hoàn thành được dự án này thì anh ta có thể học được rất nhiều thứ, biết đâu một năm sau có thể tự tay đảm nhiệm dự án, hơn nữa khi có thêm kinh nghiệm thì việc thăng chức cũng nhanh hơn đôi chút.

Nhưng ngay trước thời điểm khởi động dự án, anh ta bất ngờ bị người khác thay thế. Trình Vân Khải nhờ những người thầy quen biết hỏi thăm, được biết do bên đầu tư đổi người và bên chỉ đích danh yêu cầu đổi người chính là một công ty chuyên đầu tư, mà cổ đông lớn nhất của công ty này chính là Tưởng Dư Hoài.

Hai chuyện liên tiếp xảy ra, đối với Trình Vân Khải và gia đình anh ta đều là một đòn mạnh, mà trùng hợp thay cả hai chuyện này đều liên quan đến Tưởng Dư Hoài, anh ta không khỏi nghi ngờ Tưởng Dư Hoài cố ý nhắm vào anh ta.

Từ Hi Nhiễm nghe anh ta nói xong thì bảo: “Tôi sẽ hỏi thử giúp anh, biết đâu chỉ là trùng hợp thôi, sao anh Dư Hoài phải cố ý nhắm vào anh chứ?”

“Ai mà biết được anh ta chứ? Một người như vậy nếu nhìn ai không vừa mắt thì cũng cần lý do sao? Lần trước nhà anh còn mời anh ta đến ăn cơm nữa, mẹ anh còn khen anh ta, anh ta nhìn anh mà khó chịu muốn đối phó với anh thì thôi, sao còn muốn cản trở cả công việc làm ăn của gia đình anh chứ. Nhà anh cũng coi như là một nửa gia đình của em mà? Anh ta đối xử với nhà chúng ta như vậy, liệu anh ta có thật sự thật lòng với em không? Chẳng lẽ không sợ em buồn sao?”

“Anh đừng nghĩ nhiều quá, để tôi hỏi giúp anh.”

Từ Hi Nhiễm không cho rằng những chuyện này là do Tưởng Dư Hoài làm, dù Trình Vân Khải đã nói chắc nịch rằng chính Tưởng Dư Hoài gây rắc rối cho anh ta nhưng cô tin rằng chắc chắn có hiểu lầm gì đó, anh Dư Hoài không phải kiểu người ấy.

Hôm đó, may là Tưởng Dư Hoài không tăng ca, lúc Từ Hi Nhiễm về thì anh đã về rồi, Từ Hi Nhiễm bèn kể tóm tắt cho Tưởng Dư Hoài chuyện Trình Vân Khải đã nói với cô.

Tưởng Dư Hoài nghe xong rồi nói: “Người đại diện pháp nhân của bất động sản Bằng Phi quả thật là cổ đông của Thiên Hành, nhưng cổ đông muốn đầu tư gì thì anh không có quyền can thiệp, Trình Vân Khải thấy chuyện này liên quan đến anh quả là gượng ép rồi, nhưng anh có thể giúp anh ta hỏi xem là chuyện thế nào, xem giúp anh ta giải quyết được không. Còn chuyện anh ta bị bên đầu tư thay thế, anh thật sự là cổ đông đầu tư Thủy Hằng, nhưng anh không tham gia vào việc quản lý của công ty, họ muốn thay ai thì họ quyết định, còn về chuyện tại sao hai chuyện này trùng hợp đều liên quan đến anh như vậy, chỉ có thể nói là ở Lạc Thành, có nhiều dự án có dấu vết của Thiên Hành, nếu xét kỹ thì hơn phân nửa công ty ở Lạc Thành đều có bóng dáng của Thiên Hành.”

Từ Hi Nhiễm cảm thấy lời Tưởng Dư Hoài nói rất có lý, cô cũng thấy hai chuyện này chỉ là trùng hợp thôi. Thiên Hành vốn là một công ty lớn ở Lạc Thành, bao quát mọi mặt của cuộc sống, đúng như Tưởng Dư Hoài nói, rất nhiều dự án ở Lạc Thành đều có dấu vết của Thiên Hành.

Hơn nữa Tưởng Dư Hoài cũng nói sẽ giúp giải quyết, nếu thật sự là anh làm, anh cần gì phải đề cập đến chuyện sẽ giúp giải quyết nữa, nên cô cảm thấy chuyện này chỉ là hiểu lầm.

Khi Trình Vân Khải gọi điện lại, Từ Hi Nhiễm đã kể lại cho anh ta những phân tích của mình, đồng thời nói Tưởng Dư Hoài sẽ giúp đỡ. Trình Vân Khải nghe xong liền cười khẩy một tiếng, nói: “Chẳng lẽ em không nhận ra sao, anh ta chỉ giả vờ tốt bụng thôi.”

Lời này khiến Từ Hi Nhiễm nghe xong không vui: “Anh ấy chưa nói gì thì anh lại nghi ngờ anh ấy, anh ấy nói thì anh lại bảo anh ấy giả vờ tốt bụng, vậy chẳng phải anh ấy làm gì cũng sai sao? Yên tâm đi, anh ấy đã nói sẽ giúp giải quyết thì nhất định sẽ giúp, anh cũng đừng nghĩ xấu về người khác như vậy, hơn nữa, anh ấy đâu rảnh mà vô duyên vô cớ đi gây sự với anh chứ?”

“Tại sao ư? Em thấy còn có thể tại sao, còn chẳng phải vì em à.”

“Liên quan gì đến tôi cơ chứ?”

“Đương nhiên là sợ anh, trúc mã lớn lên cùng em, đe dọa anh ta.”

Từ Hi Nhiễm cảm thấy cái cớ này của anh ta thật sự quá gượng ép. Từ Hi Nhiễm quen biết Tưởng Dư Hoài, từ trước đến nay anh làm việc luôn biết nặng nhẹ, sao có thể vì chút chuyện riêng tư nhỏ nhặt này mà ảnh hưởng đến quyết định trong chuyện lớn. Huống hồ cô và Trình Vân Khải đã kết thúc từ lâu, anh cũng không thể đột nhiên vì quá khứ không đáng kể trước đây mà gây khó dễ cho anh ta được.

“Em đưa số điện thoại của anh ta cho anh, anh sẽ đích thân hỏi anh ta.”

Từ Hi Nhiễm suy nghĩ một chút rồi nói: “Điện thoại riêng của anh ấy, phải hỏi anh ấy trước, nếu anh ấy đồng ý thì tôi sẽ đưa cho anh.”

Từ Hi Nhiễm cúp điện thoại liền gọi cho Tưởng Dư Hoài, thuật lại chuyện của Trình Vân Khải, Tưởng Dư Hoài nói: “Anh bảo trợ lý liên lạc với anh ta, em cứ làm việc của mình, không cần quan tâm anh ta nữa, anh sẽ giải thích rõ ràng với anh ta.”

A Văn đi vào đưa tài liệu cho Tưởng Dư Hoài, thuận miệng hỏi: “Chủ tịch Tưởng, Trình Vân Khải đến rồi, anh có gặp không? Nếu không gặp, tôi sẽ từ chối anh ta luôn.”

Tưởng Dư Hoài ký vào tài liệu, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên: “Cho anh ta vào.”

Khi Trình Vân Khải bước vào, Tưởng Dư Hoài đã ký tên xong, lúc này đang đứng trước cửa sổ sát đất trong văn phòng, một tay đút túi, một tay cầm cốc cà phê, anh liếc nhìn xuống những con phố nhộn nhịp bên dưới từ cửa sổ sát đất.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Anh nghe tiếng gõ cửa, quay lại nhìn về phía Trình Vân Khải, lịch sự nói: “Anh Trình tới rồi, mời ngồi.”

Khoé miệng Trình Vân Khải nhếch lên một nụ cười chế giễu: “Thôi được rồi, ở đây chỉ có hai chúng ta, anh không cần phải khách sáo với tôi đâu.”

Tưởng Dư Hoài nghe vậy cũng không tức giận, anh nói: “Hi Nhiễm đã kể cho tôi nghe chuyện của anh rồi, có vẻ như anh đã hiểu lầm tôi.”

“Có hiểu lầm hay không trong lòng anh hiểu rõ mà, không phải sao?” Trình Vân Khải cười đầy ẩn ý: “Là vì câu nói đó của tôi phải không?”

“Câu nào cơ?”



“Hôm đó anh cùng cô ấy đến nhà tôi ăn cơm, tôi nói cô ấy không yêu anh? Nếu không, tôi thật sự không hiểu tại sao anh lại đột nhiên gây khó dễ cho tôi.”

Ánh mắt Tưởng Dư Hoài dừng lại trên người anh ta, híp mắt lại. Trình Vân Khải cười càng ẩn ý: “Quả nhiên là vậy, tôi chỉ nói một câu cô ấy không yêu anh mà anh đã hoảng hốt rồi? Vậy thì về sau anh định thế nào? Tôi và cô ấy lớn lên bên nhau, không thể tách rời, mặc dù cô ấy đã kết hôn nhưng tôi cũng là người cô ấy không thể cắt đứt. Anh phải biết rằng, lúc nhỏ tôi và cô ấy còn ngủ chung một giường đấy.”

Ánh mắt Tưởng Dư Hoài lạnh lùng sắc bén, vẻ mặt lạnh như băng, Trình Vân Khải vẫn luôn mỉm cười nhàn nhạt, quan sát người đàn ông này dần dần xé bỏ lớp ngụy trang.

Nhưng rồi vẻ không vui của anh lại nhanh chóng biến mất. Anh đi đến trước bàn làm việc, dựa người vào mép bàn, ngón tay gõ nhẹ trên mặt bàn: “Năm nay, cô ấy đã đưa tôi đến viếng mộ mẹ cô ấy, tôi còn đốt cho mẹ cô ấy một nén nhang.”

Trình Vân Khải không hiểu tại sao anh đột nhiên lại nói đến chuyện này, anh ta nói: “Thế thì sao, có liên quan gì đến chuyện này?”

“Trên đường về, cô ấy đã kể cho tôi về nguyên nhân cái chết của mẹ mình, tôi cảm thấy cái chết của mẹ vợ quá trùng hợp và kỳ lạ. Khi trở về, tôi đã cố ý nhờ người điều tra giúp tôi một chút.”

Lúc nói đến đây, Tưởng Dư Hoài hơi ngẩng đầu nhìn anh ta, đáy mắt lộ ra sự sắc bén, như thể có thể nhìn thấu con người. Nụ cười trên môi Trình Vân Khải nhạt dần rồi biến mất, anh ta nói: “Anh đã điều tra được gì?”

Nhưng anh không trực tiếp nói mình đã điều tra được gì, mà dùng ánh mắt trầm lắng sắc bén nhìn chằm chằm vào anh ta và nói: “Nếu để Từ Hi Nhiễm biết cái chết của mẹ cô ấy có liên quan đến anh, anh nghĩ cô ấy còn có thể thân thiết với anh như vậy không?”

Trình Vân Khải gần như tắt máy ghi âm trong túi xách ngay lập tức, anh ta lạnh lùng nhìn Tưởng Dư Hoài: “Ý anh là gì?”

“Tôi nghe Hi Nhiễm kể về tai nạn của mẹ cô ấy, ngày hôm đó, mẹ cô ấy bị một thanh thép từ tầng trên rơi xuống đập trúng, đây vốn dĩ chỉ là một tai nạn, nhưng điều khiến tôi nghi ngờ là, người báo cảnh sát hôm đó lại là bố anh.”

“Có gì lạ ở đây chứ, trước lúc xảy ra chuyện, dì Tần đã gọi điện cho bố tôi, nói bà sẽ đi đâu, sau đó bố tôi không liên lạc được với bà ấy nên đã đi tìm, thấy dì Tần bị đập ngã dưới đất thì gọi điện báo cảnh sát, không có gì lạ ở đây cả.”

“Thật không? Chuyện đã lâu như vậy rồi, mà anh vẫn nhớ rõ như thế.”

Trình Vân Khải đón lấy ánh mắt của anh, điềm nhiên trả lời: “Hôm đó là ngày đau khổ nhất của Hi Nhiễm, sao tôi có thể quên được chứ?”

“Bởi vì hôm đó anh cũng ở đấy, đúng không?” Giọng điệu của Tưởng Dư Hoài nhàn nhạt, nhưng sự hiện hữu của anh khiến những lời anh nói cũng mang theo mấy phần áp bức.

Anh khoanh tay trước ngực, thư thái ung dung, nhưng ánh mắt lại chăm chú nhìn chằm chằm vào Trình Vân Khải, thu hết biểu cảm trên mặt anh ta vào đáy mắt, bất chợt một nụ cười hiểu rõ hiện lên trên mặt anh: “Tôi chỉ dò xét một chút thôi mà anh lại căng thẳng thế cơ à?”

Trình Vân Khải siết chặt hai tay buông bên hông, cố hết sức để nói một cách tự nhiên: “Anh nhìn ra được tôi căng thẳng ở chỗ nào?”

Nhưng Tưởng Dư Hoài bỗng nhiên đổi chủ đề: “Anh nói không sai, tất cả những gì anh gặp phải gần đây đều có liên quan đến tôi.”

Sắc mặt Trình Vân Khải tối sầm lại, cuối cùng tên giả nhân giả nghĩa này cũng lộ đuôi rồi. Anh ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Quả nhiên là anh, tôi biết ngay là anh sẽ chẳng có ý tốt gì mà.”

“Nhưng như vậy thì sao chứ?”

Anh không còn là dáng vẻ lịch thiệp nhã nhặn như trước nữa, lời khiêu khích thản nhiên, đôi mắt lạnh lùng và sâu thẳm khiến người đàn ông này toát lên vẻ nguy hiểm, không thiện chí.

“Anh không sợ tôi nói với cô ấy sao?”

“Anh nghĩ cô ấy sẽ tin sao?”

Trình Vân Khải bị chặn cứng họng, anh ta im lặng, nhưng Tưởng Dư Hoài vẫn tiếp tục nói: “Cô ấy sẽ không tin anh, không phải anh đã thử rồi sao?”

Trình Vân Khải cố đè nén cơn giận, nói: “Cho dù cô ấy có tin hay không thì tôi cũng phải nói với cô ấy, anh là một kẻ đạo đức giả xảo trá thâm hiểm, tôi nói một lần cô ấy không tin thì tôi nói hai lần, nói hai lần cô ấy không tin thì tôi nói ba lần, nói nhiều lần như vậy, tôi không tin cô ấy không nghi ngờ.”

Tưởng Dư Hoài không để ý lời này, thậm chí sắc mặt anh còn không hề thay đổi: “Anh sẽ không có cơ hội đó đâu.”

“Anh có ý gì?”

“Anh đừng quên rằng, tôi là chồng cô ấy, tôi có rất nhiều cách để cô ấy tránh xa anh, nói không chừng sau này thậm chí anh còn không gặp được cô ấy nữa đâu.”

Lời nói này rõ ràng khiến Trình Vân Khải không thể bình tĩnh được nữa, anh ta ta bước nhanh về phía trước, túm lấy cổ áo của Tưởng Dư Hoài, nghiến răng hỏi anh: “Mẹ kiếp, anh có ý gì?”

Hai người có vóc dáng tương đương nhau, chỉ xét riêng về thể hình thì không bên nào kém hơn đối phương, chỉ khác là so với cơn thịnh nộ của Trình Vân Khải, Tưởng Dư Hoài lại tỏ vẻ bình tĩnh, bị anh ta túm cổ áo, anh cũng không vùng vẫy, cứ thế thản nhiên nhìn anh ta nói: “Tôi muốn làm gì, sau này anh sẽ biết.”

Trình Vân Khải vốn đã kìm nén cơn giận, lúc này đối diện với ánh mắt đầy khiêu khích của Tưởng Dư Hoài, cơn giận đó bùng lên ngùn ngụt, Trình Vân Khải vốn là kẻ háo thắng, anh ta không kìm nén được, đấm thẳng một cú vào mặt anh.

Tưởng Dư Hoài thậm chí không nghĩ đến việc né tránh, gánh chịu cú đấm đó, nhưng anh không ngờ lại trùng hợp đến thế, anh vừa trúng đòn thì cánh cửa phòng làm việc đột ngột mở ra, thấy Từ Hi Nhiễm đứng ở cửa với vẻ mặt nóng vội.

Trình Vân Khải đánh một cú xong vẫn chưa thỏa mãn, đẩy mạnh Tưởng Dư Hoài ra sau. Mặc dù Tưởng Dư Hoài đeo chân giả trông chẳng khác gì người thường, nhưng dù sao anh cũng thiếu nửa chân, khả năng phối hợp chắc chắn không bằng người bình thường, bị Trình Vân Khải đẩy như vậy, chắc chắn anh không giữ được trọng tâm, ngã là điều tất nhiên.

Từ Hi Nhiễm vô cùng kinh ngạc trước cảnh tượng này, đến nỗi cô đứng ở cửa sững sờ mất vài giây, mãi đến khi Tưởng Dư Hoài ngã xuống đất, cô nghe thấy một tiếng rắc dữ dội. Cô đột ngột tỉnh táo lại, chạy tới với vẻ mặt lo lắng, định đỡ anh dậy nhưng ánh mắt dừng lại ở chiếc chân trái cong vênh méo mó kia, động tác định nâng anh lên của cô khựng lại, vội đổi hướng, vô thức đưa tay sờ vào, thì ra chiếc chân giả đã bị gãy rồi.

Từ Hi Nhiễm sợ đến mắt đỏ hoe: “Anh... Anh không sao chứ?”

Anh khẽ cau mày, điều chỉnh lại hơi thở rồi nói với cô: “Anh không sao.”

Nhưng với dáng vẻ này của anh thì làm sao có thể không sao được, Từ Hi Nhiễm chợt đau lòng không thôi, nhưng nghĩ đến sĩ diện của Tưởng Dư Hoài nên cô không hỏi nhiều. Cô đẩy chiếc ghế xoay trong văn phòng lại gần rồi đỡ Tưởng Dư Hoài ngồi lên đó, sau đấy nhìn sang Trình Vân Khải.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Từ Hi Nhiễm biết tính của Trình Vân Khải, Tưởng Dư Hoài không cho cô xen vào chuyện này nữa, nhưng cô vẫn không yên tâm. Do đó, cô đã xin nghỉ rồi vội vã đến đây, nhưng cô lại không ngờ sự việc còn nghiêm trọng hơn cả tưởng tượng của mình.

Trình Vân Khải chưa từng thấy cô có ánh mắt lạnh lẽo như thế, cho dù ngày hôm đó anh ta dẫn Triệu Niệm Gia đến trước mặt cô và nói với cô đó là bạn gái của anh ta.

“Trình Vân Khải, tôi đã nói với anh có chuyện gì thì hãy nói cho rõ ràng rồi phải không? Tại sao lại phải đánh người?”



Khi đối diện với ánh mắt như vậy của cô, Trình Vân Khải cũng luống cuống: “Em có ơibiết anh ta là người như thế nào không, anh ta đã thừa nhận rồi.”

“Thừa nhận cái gì?”

“Thừa nhận rằng mọi chuyện đều do anh ta làm, anh có bằng chứng.” Anh ta định lấy bút ghi âm ra nhưng bỗng nhớ tới giữa chừng Tưởng Dư Hoài hỏi chuyện mẹ của Từ Hi Nhiễm thì anh ta đã tắt bút ghi âm.

Trình Vân Khải sửng sốt vô cùng, không thể tin được mà nhìn về phía Tưởng Dư Hoài. Lúc này anh ta mới nhận ra, đây chính là cái bẫy mà Tưởng Dư Hoài cố tình giăng ra cho anh ta. Bây giờ anh ta không khỏi hoài nghi, phải chăng anh đã sớm biết anh ta mang theo máy ghi âm, vì vậy cố ý nhắc đến chuyện mẹ của Từ Hi Nhiễm qua đời, có lẽ anh cũng không biết rõ sự thật cụ thể, chỉ là cố tình thăm dò anh ta. Tuy rằng quả thật năm đó mẹ của Từ Hi Nhiễm là vì tai nạn mà chết, nhưng ít nhiều gì cũng là vì anh ta, nhất thời hoảng loạn nên anh ta vô tình tắt máy ghi âm.

Những lời anh nói với anh ta sau đó cũng là cố ý kích động anh ta, đúng vậy, một người có thể ẩn mình sâu đến vậy, làm sao lại có thể dễ dàng để lộ mình, nhưng vì sao anh lại muốn kích động anh ta?

Trình Vân Khải đã nhanh chóng nhận ra chiếc camera treo trên góc phải của văn phòng, anh muốn kích anh ta ra tay, với chiếc camera kia, sẽ có thể quay lại rõ ràng cảnh anh ta đánh Tưởng Dư Hoài, rồi anh sẽ có đủ cách để Từ Hi Nhiễm nhìn thấy những hình ảnh này.

Vì thế, tất cả những chuyện này đều là Tưởng Dư Hoài cố tình làm.

Tại sao anh lại làm vậy, vì Từ Hi Nhiễm, anh ta không đoán sai điểm này, tất cả mọi chuyện anh làm đều là vì Từ Hi Nhiễm.

Nhưng hình như sự việc còn kịch tính hơn cả dự tính của anh ta, sao Từ Hi Nhiễm lại trùng hợp xuất hiện vào lúc này, vừa đúng lúc nhìn thấy cảnh anh ta đánh Tưởng Dư Hoài.

Trình Vân Khải đột nhiên nhớ lại câu nói của Tưởng Dư Hoài, anh nói: “Tôi có rất nhiều cách để cô ấy tránh xa anh, nói không chừng sau này thậm chí anh còn không gặp được cô ấy nữa đâu."

Trong lòng Trình Vân Khải nhất thời luống cuống rối loạn, anh ta xông về phía Từ Hi Nhiễm nói: “Từ Hi Nhiễm, em đừng bị anh ta lừa, anh ta cố tình, anh ta cố tình chọc tức anh đánh anh ta, anh ta là một thằng khốn, là một thằng khốn kiếp từ đầu tới chân! Anh ta muốn em tránh xa khỏi anh, tránh xa gia đình anh, anh ta muốn chặt đứt đường lui của em, muốn em hoàn toàn bị anh ta quản thúc ở nhà.”

Từ Hi Nhiễm thật sự không chịu nổi nữa, cô không cách nào quên được cảnh tượng vừa rồi mình nhìn thấy. Tưởng Dư Hoài bị đẩy ngã xuống đất như thế, cô nhớ tới trên bản tin anh luôn trầm ổn hùng hồn, nhớ tới anh đi ra ngoài luôn nổi bật trong đám đông, vậy mà một người như vậy, vừa rồi lại chật vật như thế.

Anh là một người tàn tật, cho dù anh tự tin thế nào, hào phóng đĩnh đạc ra sao vẫn không thể che giấu được sự thật này, anh chỉ cần bị đẩy là ngã gục xuống.

Nhưng anh cũng không muốn bản thân thảm hại như vậy, anh nỗ lực như thế, chính là không muốn bản thân thảm hại như vậy.

Sở dĩ anh để cho Trình Vân Khải đứng ở đây chính là vì cô, bởi vì Trình Vân Khải là bạn của cô nên anh mới bằng lòng cho Trình Vân Khải mặt mũi, nếu không thì ngay cả mặt của anh Trình Vân Khải cũng chẳng gặp được chứ nói gì tới chuyện có cơ hội làm tổn thương anh.

Cô lại nghĩ đến chân giả bị gãy đó, cảm xúc trong lòng dâng trào, vừa áy náy vừa giận dữ, cô không kiềm chế được cơn giận, giơ tay tát vào mặt Trình Vân Khải.

“Anh thật quá đáng, Trình Vân Khải!”

Một tiếng “bốp” giòn vang, rõ ràng vang vọng khắp phòng làm việc, Trình Vân Khải ngây người một lúc lâu không phản ứng lại, mặt nóng rát, nhưng đáy lòng lại lạnh giá.

Không biết ngẩn ra bao lâu, anh ta mới xoay khuôn mặt đã bị đánh lệch hướng lại, ánh mắt dừng trên người Từ Hi Nhiễm, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin nổi.

“Từ Hi Nhiễm?” Anh ta không chắc chắn mà gọi cô, giọng khàn khàn: “Em đánh anh?”

Từ Hi Nhiễm không hề thấy hối hận, cô chỉ vào cánh cửa: “Anh cút ra ngoài cho tôi.”

Giọng nói lạnh lùng, vô tình.

Trình Vân Khải mở miệng, nhưng lời nói như mắc lại trong cuống họng, một lúc lâu không thốt ra được chữ nào, không biết từ lúc nào đáy mắt anh ta đã nhuốm một màu đỏ sậm.

Vẻ giận dữ trên mặt anh ta lặng lẽ dần tan biến, nỗi đau lan tỏa trong đáy mắt, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt.

“Ra ngoài!” Từ Hi Nhiễm hét với anh ta.

Trình Vân Khải tức giận vô cùng nhưng lại tự cười giễu một tiếng, anh ta lùi lại một bước, nhắm mắt, nghiến răng, sau đó bỗng quay người bỏ đi.

Lúc này Từ Hi Nhiễm mới đi đến bên cạnh Tưởng Dư Hoài, cô khom người xuống nắm lấy tay anh, hỏi: “Có cần gọi cho bệnh viện không?”

“Không sao, thay chân giả là được.”

“Em xin lỗi.”

Nước mắt của Từ Hi Nhiễm không kìm được lăn xuống, Tưởng Dư Hoài dùng lòng bàn tay giúp cô lau đi, nói: “Em xin lỗi về chuyện gì?”

“Là em đưa số điện thoại của A Văn cho Trình Vân Khải, anh cũng vì nể em mới gặp anh ta phải không?”

“Không liên quan đến em, có một số chuyện anh thực sự phải giải thích rõ ràng với anh ta, chỉ là anh không ngờ anh ta quá cố chấp, dù anh nói thế nào anh ta cũng không tin.”

Từ Hi Nhiễm ôm lấy eo anh, áp mặt vào chân anh, cô khịt mũi, nói: “Em xin lỗi.”

“Anh đã bảo là không liên quan đến em rồi mà.” Tưởng Dư Hoài nắm tay cô, bóp nhẹ lòng bàn tay cô, hỏi: “Đau không?”

Từ Hi Nhiễm nín khóc nói: “Không đau.”

Anh lại xoa đầu cô, nói: “Sau này đừng vì anh mà tự đi đánh người nữa, nếu muốn đánh người thì sau lưng em có nhiều người có thể giúp em, hiểu không?”

Cô gật đầu trong vòng tay anh.

Tưởng Dư Hoài lại nói: “Về vụ miếng đất kia, anh đã hỏi rồi, là vấn đề của bên trung gian, đúng là ông ta đã bán đất cho bố của Trình Vân Khải trước, sau đó lại bán cho cổ đông Thiên Hành. Bây giờ bên trung gian đó cuỗm tiền chạy mất, khiến chúng ta đều bị lừa. Anh đã liên lạc với bộ phận pháp chế để khởi kiện ông ta, nếu đòi lại được tiền thì tốt, còn nếu không đòi lại được thì thôi vậy. Anh đã thông báo cho bất động sản Bằng Phi trả lại đất cho bố của Trình Vân Khải, còn về khoản lỗ trung gian, anh sẽ chịu. Về chuyện Trình Vân Khải bị thay thế, mặc dù anh là cổ đông đầu tư Thủy Hằng nhưng bên đó muốn dùng ai, anh thật sự không có quyền quyết định.”

Sau khi nghe những lời này, tâm trạng Từ Hi Nhiễm rất phức tạp. Rõ ràng, anh vô tội nhưng lại vô cớ chịu ấm ức này, thậm chí còn phải gánh chịu khoản lỗ trung gian. Cô nhất thời xót xa không nói nên lời, điều duy nhất cô có thể làm là ôm chặt anh.