Hôn Nhân Chớp Nhoáng, Đại Thúc Là Thê Quản Nghiêm

Chương 5: Ly hôn!




Hoắc Cảnh Úc nhìn Bạch Thanh Thanh, ánh mắt dò xét đó khiến cô có chút không thoải mái.

Thẩm Tú Phân sau khi nghe Hoắc Cảnh Úc nói, thở dài một hơi, giúp hắn chỉnh sửa đắp lại chăn trên người. "Con có nhớ con có một hôn ước với tiểu thư Bạch gia hay không?" Nói tới đây, Thẩm Tú Phân dừng lại một chút. "Cô ấy chính là vợ mới cưới của con."

"Con không đồng ý." Hoắc Cảnh Úc gần như không chút do dự phủ nhận lời Thẩm Tú Phân vừa nói. "Trong lúc con hôn mê, mẹ tùy tiện tìm một người phụ nữ về làm vợ con sao?"

Giọng điệu của Hoắc Cảnh Úc khiến Bạch Thanh Thanh rất tức giận. Cái gì gọi là tùy tiện, trong lòng hắn, cô chỉ là một món hàng thôi sao? Cô tiến lên một bước, ngữ khí cũng cứng rắn lên vài phần: "Hoắc phu nhân, xem ra Hoắc đại thiếu gia cũng không hài lòng lắm với cuộc hôn nhân này, nếu đã như vậy, hôn ước này xem như chưa từng xảy ra."

Đối với lời nói của Bạch Thanh Thanh, Hoắc Cảnh Úc là người phản ứng đầu tiên. "Được, chúng ta lập tức ly hôn."

Nhưng Thẩm Tú Phân, bà không chút do dự phản bác nói: "Vậy sao được, Cảnh Úc, hôn ước này là ông nội con định ra, không có sự đồng ý của ông nội, con nghĩ cũng đừng nghĩ đến chuyện ly hôn!"

Sắc mặt Hoắc Cảnh Úc càng lạnh hơn.



Sau đó, Thẩm Tú Phân đứng dậy, quay đầu về phía Bạch Thanh Thanh, nói: "Bạch tiểu thư, vừa nãy lời bác sĩ nói cô hẳn cũng nghe thấy. Cảnh Úc mặc dù đã tỉnh lại, nhưng ta không biết cô đã dùng phương pháp nào để chữa trị cho Cảnh Úc, cũng không biết có để lại di chứng gì hay không, cho nên ta hy vọng Bạch tiểu thư có thể tiếp tục tiến hành trị liệu cho Cảnh Úc."

"Sẽ không để lại bất cứ di chứng gì, hắn hiện tại chỉ là chức năng cơ thể chưa hoàn toàn khôi phục, về sau tiến hành vận động luyện tập phục hồi là được." Bạch Thanh Thanh nhàn nhạt nhướng mắt, nói.

"Như vậy đi, Bạch tiểu thư." Thẩm Tú Phân kéo lại áo khoác trên người, tiếp tục nói: "Cô chăm sóc Cảnh Úc thêm ba tháng, đủ ba tháng sau cô có thể rời đi, nếu như trong ba tháng này Cảnh Úc có thể hoàn toàn bình phục, có lẽ đối với chuyện của Bạch gia ta cũng có thể giúp đỡ một tay."

Vốn dĩ Bạch Thanh Thanh không muốn tuân theo thỏa thuận ba tháng này, nhưng câu cuối cùng của bà, đề nghị về chuyện Bạch gia đã thành công làm cô dao động. Cô bây giờ vẫn chưa chắc chắn rằng bản thân có thể một mình đối phó với Bạch gia, cho dù Hoắc gia không thật sự ra tay, nhưng chỉ cần dựa vào danh tiếng của Hoắc gia, đối với cô mà nói cũng có rất nhiều lợi ích. Vì vậy, việc chăm sóc Hoắc Cảnh Úc thêm ba tháng, cũng không phải là chuyện không thể. Sau khi ngẫm nghĩ một lát, Bạch Thanh Thanh gật đầu nói: "Được, tôi đáp ứng phu nhân." Lại nhìn lướt qua Hoắc Cảnh Úc nằm trên giường, Bạch Thanh Thanh tiếp tục nói: "Hoắc phu nhân, xin hỏi ở đây có phòng dành cho khách không, tôi muốn dọn qua đó."

Nhưng Thẩm Tú Phân đặt tay lên tay nắm cửa, như một lẽ đương nhiên, nói: "Cô vừa đáp ứng tôi sẽ chăm sóc Cảnh Úc, nếu cô chuyển sang phòng khác, thì làm sao chăm sóc cho nó?" Nói xong, bà liền đóng cửa phòng lại, động tác uyển chuyển như nước chảy mây trôi.

"Tôi.." Chưa kịp nói xong, thì nửa câu sau của cô bị chặn lại bở tiếng đóng cửa của Thẩm Tú Phân. Cô hít sâu một hơi, vừa quay đầu lại liền bắt gặp ánh mắt lạnh lùng thậm chí có phần khó chịu của Hoắc Cảnh Úc.

Hiện tại tâm trạng của Hoắc Cảnh Úc có thể nói là rất không tốt. Vừa tỉnh lại đã nhìn thấy một nữ nhân xa lạ thì thôi đi, nữ nhân đó còn là vợ mới cưới của mình, thậm chí đã tiến hành kiểm tra toàn thân của mình.

"Anh trừng tôi cũng vô dụng, vừa nãy anh cũng nghe rồi đấy, cũng không phải là tôi muốn ở lại nơi này, chỉ ba tháng thôi, tôi và anh nhẫn nhịn một chút rất nhanh ba tháng sẽ trôi qua." Bạch Thanh Thanh ủy khuất thì thào một câu, nhưng đều bị Hoắc Cảnh Úc nghe hết.

Sắc mặt Hoắc Cảnh Úc cực kỳ khồng tốt, ba vạch hắc tuyến xuất hiện trên mặt hắn.



Bất quá Bạch Thanh Thanh cũng lười để ý hắn, cả buổi tối bận rộn hiện tại cảm giác buồn ngủ ập đến, cô lảo đảo muốn ngã lên giường ngủ, kết quả bị Hoắc Cảnh Úc quát lớn một tiếng. "Cô làm gì vậy?"

Bạch Thanh Thanh giật mình hoảng sợ: "Đương nhiên là đi ngủ, ngày mai tôi còn có tiết."

"Đi xuống!"

Hoắc Cảnh Úc làm sao có thể chịu được cùng một người phụ nữ xa lạ ngủ chung giường cơ chứ.

"Chẳng lẽ anh để tôi ngủ dưới đất?" Bạch Thanh Thanh vẻ mặt kinh ngạc phản bác. "Giường lớn như vậy, anh lại không nhúc nhích được.."

Đối diện với ánh mắt như muốn ăn thịt người của Hoắc Cảnh Úc, nửa câu còn lại còn chưa nói xong bị cô nuốt ngược vào trong, sửa miệng nói: "Tôi sẽ không lộn xộn."

"Đi xuống!" Hoắc Cảnh Úc cảm giác mạch máu trên trán hắn vì tức giận mà đang đập thình thịch.

"Anh cho rằng tôi rất muốn ngủ cùng anh sao?". Bạch Thanh Thanh ủy khuất bĩu môi, sau khi lầm bầm một câu, cô lấy một cái chăn dự phòng ở trong ngăn tủ ra, trải trên mặt đất. Ba tháng sẽ trôi qua nhanh thôi mà. Bạch Thanh Thanh nằm xuống thầm nghĩ, nhưng lúc cô xoay người không cẩn thận đè lên đầu gối, làm cô đau đến nỗi hít một hơi khí lạnh. Đây là vết bầm do lúc tối cô chạy vào phòng tắm không cẩn thận đụng vào cánh cửa.

Lúc này Hoắc Cảnh Úc đang cực kỳ phiền não nhắm mắt dưỡng thần, thì bỗng nghe thấy tiếng động bên phía Bạch Thanh Thanh truyền đến, vốn tưởng rằng cô đang muốn giở trò gì, nhưng khi hắn mở mắt ra liền nhìn thấy Bạch Thanh Thanh đang xoa xoa đầu gối bầm tím của mình. Da của cô rất trắng, hơi có một chút va chạm, sẽ để lại dấu vết rất rõ ràng. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Thanh Thanh nhăn lại, giống như một con mèo bị người ta khi dễ vậy. Đột nhiên, Hoắc Cảnh Úc bị ý nghĩ này làm cho hoảng sợ, lập tức gạt bỏ chúng ra ngoài. Hắn bỗng nhớ tới những lời mẹ mình nói trước khi gần đi. Chuyện của Bạch gia? Hoắc Cảnh Úc liền cho rằng Bạch Thanh Thanh nhất định là vì danh tiếng và địa vị của Hoắc gia, mới tìm mọi cách để gả vào Hoắc gia. Cũng chỉ là một nữ nhân ái mộ hư vinh mà thôi.



* * *

Ngày hôm sau Bạch Thanh Thanh tỉnh lại, toàn thân đều khó chịu cực kỳ. Liếc mắt nhìn Hoắc Cảnh Úc đang an ổn ngủ trên giường, Bạch Thanh Thanh hung hăng giơ nắm đấm khoa tay múa chân về phía Hoắc Cảnh Úc, kết quả không ngờ lông mi dài của hắn khẽ động, bất ngờ mở mắt ra. "Cô đang làm gì vậy?" Hoắc Cảnh Úc vừa tỉnh dậy, thanh âm có chút khàn khàn.

Bị phát hiện Bạch Thanh Thanh có chút xấu hổ, tay đang dừng giữa không trung giả vờ vuốt vuốt tóc, cô đang tính bước nhanh vào phòng tắm thì bị Hoắc Cảnh Úc gọi lại. "Đỡ tôi dậy."

Bạch Thanh Thanh bối rối xoay người lại, mà sắc mặt hắn cũng chẳng khá hơn là bao.

"Không phải nói muốn chăm sóc tôi ba tháng sao?" Hoắc Cảnh Úc trong lòng cực kỳ không tình nguyện, nhưng hiện tại tình trạng sức khoẻ của mình rành rành ở đó đành phải chấp nhận. "Lại đây!"

Nghe giọng điệu như sai khiến người làm của Hoắc Cảnh Úc, Bạch Thanh Thanh cho dù không muốn, cũng phải miễn cưỡng đi đến bên giường, đưa tay đỡ hắn dậy. Xuyên qua lớp áo ngủ mỏng manh nhiệt độ cơ thể hắn truyền đến lòng bàn tay cô, bởi vì đã tỉnh lại không còn hôn mê nữa, nên nhiệt độ cơ thể của hắn cũng không thấp như lúc trước.

Động tác đỡ Hoắc Cảnh Úc dậy, khiến hai người bọn họ khó tránh khỏi va chạm cơ thể. Bạch Thanh Thanh hơi nghiêng về phía trước, sợi tóc mềm mại theo bả vai trượt vào ngực Hoắc Cảnh Úc, khiến cho hắn có chút nhột, rùng mình.