“Chẳng phải lúc trước đã giao hẹn cùng nhau có lợi, điều kiện là cậu phải đối xử tốt với con tôi sao?”
“Cậu đang chơi tôi à?”
Bố tôi cười khinh nhìn thẳng vào mắt Tần Ngạn, anh ta chẳng đáp lại câu nào, cứ im bặt. Mãi mới hé miệng:
“… Xin lỗi!”
“Thứ tôi cần là con gái tôi được bình thường chứ không phải là lời xin lỗi nói suông của cậu!”
Ông ấy tức giận đến nổi nhăn mặt lại, mấy nếp nhăn trên trán cũng lộ rõ rệt, tay thì chỉ thẳng vào người Tần Ngạn.
“Đợi tôi sắp xếp xong công việc tôi sẽ đưa A Cẩn về, dù cậu có quyền thế ngút trời thì cũng không cản được tôi đâu biết chưa?”
Tần Ngạn lại im lặng, mắt trĩu xuống tỏ ra khó chịu.
Tôi ngồi trên giường ở trong phòng, chỉ nghe thấy tiếng cãi nhau kịch liệt của hai người họ, thật ồn ào. Khó chịu quá, đầu tôi cứ như muốn nổ tung vậy. Tôi đã suy nghĩ rất nhiều rất nhiều lần…, rốt cuộc mục đích để tôi tiếp tục sống là gì?
Nước mắt cứ vậy lại tuôn ra, đến cả tôi cũng chẳng để ý hàng mi đã bắt đầu ướt đẫm từ bao giờ, có lẽ tôi đã đưa ra được quyết định cho chính bản thân mình. Sau khi cuộc cãi vã kết thúc, y tá vào phòng tiêm thêm vitamin cho tôi, suốt mấy ngày tôi không hé miệng nên giọng có chút hơi khàn.
“Cô này!”
Thấy tôi gọi, y tá nhìn qua.
“Cô gọi tôi sao?”
“Đúng vậy, cô có thể cho tôi mượn điện thoại một chút không?”
Y tá lấy điện thoại từ trong túi áo ra đưa cho tôi.
“Đây!”
Tôi nhận lấy, bấm số gọi về biệt thự của Tần Ngạn. Cô Trương là người nghe máy.
“Alo?”
“Cô Trương ạ?”
“Thiếu phu nhân?”
Giọng điệu rất ngạc nhiên trả lời tôi, tôi đáp lại:
“… Con nhờ cô một chút nhé?”
“Ở ngăn tủ quần áo thứ hai bên trái của con có một chiếc váy màu xanh da trời rất đẹp, cổ vuông cộc tay có chút phồng, còn có họa tiết lông vũ.” “Cô mang đến bệnh viện giúp con được không?”
Tôi nghe được giọng Cô Trương vui mừng lắm, thiết nghĩ tôi đã bình ổn tâm trạng trở lại rồi.
“Được được!”
Tôi lại tiếp lời: “Lấy thêm cho con một cái gương và bộ đồ trang điểm con để trên bàn nhé?”
“Được rồi thiếu phu nhân, tôi sẽ mang đến ngay!”
Tôi cúp máy, trả lại điện thoại cho y tá, đợi y tá ra ngoài rồi lại ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, mỉm cười một cách đầy bí ẩn.
Chỉ một lúc sau cô Trương liền tay xách nách mang đồ của tôi đến, có lẽ cô ấy đã rất vui khi nghĩ rằng tôi đã phấn trấn tinh thần. Tôi cười nhìn cô, kêu cô ấy về trước rồi đặt chân xuống giường đi lại bàn ngồi. Mở hộp trang điểm ra, tôi đặt gương ngay trước mặt rồi bắt đầu trang điểm cho bản thân thật đẹp. Tôi chải tóc, tạo kiểu cho tóc thật hợp với khuôn mặt và bộ đồ rồi lại vào phòng vệ sinh thay bộ váy mà tôi đã kêu cô Trương chuẩn bị.
Tôi đưa tay lên sờ mặt, nhìn ngắm chính bản thân trong gương một cách thật lạc quan, tôi thử hé nở nụ cười. Rồi ánh mắt lại va vào chiếc vòng cổ đang đeo, là vòng có mặt dây chuyền hình cỏ bốn lá do mẹ tôi tặng. Tôi nhìn nó, đưa tay lên sờ rồi lại cười buồn đến ứ nước mắt.
Chỉ có tôi mới giúp được chính bản thân mình thoát khỏi đây.
Tôi lặng lẽ mở cửa, bước ra khỏi phòng bệnh rồi đi mất hút.
Bây giờ đã là chập tối, chim bay từng đàn kéo nhau trở về tổ của nó, tôi cũng phải về “tổ” của mình chứ?
Đi chưa đầy nửa giờ, Tần Ngạn đã đến bệnh viện cùng bố tôi. Vừa mở cửa phòng, khung cảnh trước mặt làm cho họ hoảng hốt. Trong phòng không một bóng người, chỉ có đồ trang điểm được để vương vãi ở đó. Họ bắt đầu chạy vào kiểm tra, rồi lại chạy vào phòng vệ sinh nhưng vẫn chẳng thấy sự hiện diện của tôi.
“Cậu giấu con gái tôi đi đâu rồi?”
Bố tôi tức giận túm lấy cổ áo của Tần Ngạn mà tra hỏi.
“Tôi không biết, cô ấy đi đâu tôi còn không rõ nữa kìa!”
Đúng lúc này, một tên vệ sĩ hô hào lên rất to.
“Tần tổng! Vạn tổng!”
“Thiếu phu nhân đang ở trên sân thượng!”