Hôn Nhân Chính Trị Là Vết Xe Đổ Của Mẹ Tôi

Chương 4: Tôi To Gan Quá Rồi!




Chắc tôi không phải đi xuống chào hỏi anh ta đâu nhỉ? Nhưng theo phép lịch sự thì tôi phải chào hỏi anh ta là tôi đã đến đây ở rồi. Thế là nghĩ xong liền đi xuống, thấy Tần Ngạn ngồi trên chiếc sofa ở phòng khách còn cô gái kia đang nhâm nhi tách trà, góc nghiêng đẹp thật.... ý của tôi là mặt của cô gái đó. Bèn đi xuống chào hỏi một câu, Tần Ngạn liếc mắt nhìn tôi, có lẽ là sợ tôi hiểu nhầm gì đó chăng?

“Cô ấy là Tiêu Hi Vi, coi như em gái nuôi của tôi đi! “

Lại còn em gái nuôi, sao không nói thẳng là em gái mưa đi dù sao tôi cũng đâu để ý? Suy cho cùng đây chỉ là cuộc hôn nhân của 2 đại gia tộc lợi dụng lẫn nhau mà thôi, giải thích vô nghĩa làm gì chứ. Cô gái kia đôi mắt rất đẹp, tôi thấy đôi mắt này ở đâu rồi thì phải, rất quen. Người xinh đẹp như vậy chắc chắn tính khí phải rất dịu dàng đi? Cô ấy nhìn tôi môi hé nụ cười đặt tách trà xuống bàn rồi đứng dậy.

“Xin chào, Vạn Cẩn đúng không? Tôi có nghe qua tên của cô, rất vui đc làm quen! “

Cô ấy dịu dàng quá đi, nếu mà là đàn ông thì tôi cũng thích cô ấy, nhưng tiếc là tôi là phụ nữ. Hai đứa đang nói chuyện rôm rả thì Tần Ngạn lên tiếng.

“Thế này đi Hi Vi, em về trước, có chuyện gì thì gọi cho anh.”

“Vậy em về trước! “

Tiêu Hi Vi đứng dậy chào tôi rồi đi mất, sao Tần Ngạn quen được người tốt như vậy nhỉ?

“Hình như cô không được thích Hi Vi thì phải? “ - Tần Ngạn hỏi.

Tôi quay lại nhìn anh ta, bày ra bộ mặt khó hiểu: “Anh không thấy 2 chúng tôi nói chuyện rất hợp nhau sao? Không thích chỗ nào? “

“Tôi cảm thấy cô không có thiện cảm về cô ấy! “

“Đó là anh nhìn vậy thôi, người có mắt đều thấy tôi thích nói chuyện với Tiêu Hi Vi. “

Đây mà là nói chuyện chỉ lúc cần thiết hả? Cái con người gì mà không thể ưa nổi, sao cái nết kì kì vậy? Lần đầu gặp mặt còn tưởng anh ta lạnh lùng, bị khùng thì có.

“Trong nhà sao không đi dép? Trên người cô là thứ đồ rẻ tiền gì kia? Vứt hết đi, ngày mai đi mua mấy bộ đồ khác.”



Anh ta đúng là bị điên rồi, không cãi được với tôi lại mỉa đồ của tôi? Gì mà rẻ tiền? Cái áo tôi đang mặc là 178 tệ, váy chữ A là 230 tệ mà anh ta dám nói vậy.

“Anh bị hâm à? Để ý đến đồ tôi mặc làm gì? Uống thuốc chưa? “

“Tôi nói mua cái mới thì mua cái mới, đừng để tôi nói thêm lần nữa.”

Tôi lạy anh ta thật, không so đo với người bị điên.

“Cô Trương, bảo quản gia liên hệ với Tôn Lê kêu cô ta ngày mai đến nhà dạy quy tắc cho thiếu phu nhân, cái bộ dạng đó không thể nuốt nổi.... “ - Tần Ngạn nói chưa dứt câu nhưng máu của tôi lên não rồi.

“Con mẹ nó! Tần Ngạn, anh câm mồm đi, anh cao quý hơn tôi được mấy phần? Anh hiểu định nghĩa của từ vô duyên không? “

Tôi vừa nói gì ấy nhỉ...? Không nhớ nổi hình như mồm nhanh hơn não thì phải. Ngay lúc anh ta đang ngơ ra tôi vội chạy lên phòng, sau này phải tém tém lại mới được, thật sự không muốn mới ngày đầu đến nhà người ta mà đã ra ngoài ngủ đâu.

Sáng hôm sau, tôi đến phòng làm việc của một luật sư. Là nơi tôi làm việc đó, nói thật thì mới tốt nghiệp đã tìm được công việc thế này đã rất “cừ” rồi. Tôi làm trợ lý luật sư và hôm nay là ngày đầu thử việc, có vẻ không khó như tôi nghĩ nhỉ?

“Êy~ Tiểu Cẩn em đến rồi sao? “ - đây là Giang Ly, một luật sư giỏi nhưng chị ấy ít nhận được kiện tụng hay làm luật sư chỉ định, nhưng nếu tôi đã đến đây làm việc thì sẽ làm cho chị ấy nổi tiếng thôi. Chị ấy chuyên về các vụ án hình sự, lâu lâu cũng chẳng có ai đến nhờ bài chữa cho thân nhân của họ.

“Chị xem lịch trình của chị có những gì không gửi cho em để em lập bảng.” - tôi nói.

“Vừa nãy có một người gọi đến hẹn chị thứ năm này hẹn gặp mặt để kể nói sơ qua tình hình bào chữa cho em trai anh ta.”

“Yo~ nhận được vụ án rồi sao? “

“Chưa hẳn, phải xem tình hình như thế nào đã! “

Tôi thích chị ấy cũng là điểm này đó, tôi cười: “Vậy em sắp xếp lịch trình cho chị, chị làm việc đi! “