Hôn Nhân Chính Trị Là Vết Xe Đổ Của Mẹ Tôi

Chương 20: Về Nhà




Ba tháng sau.

Từ vụ việc hôm đó đến tận bây giờ, Tần Ngạn về nhà ít nhất chỉ có 2 lần, mỗi lần về còn chưa đầy nửa tiếng. Bây giờ tôi mới hiểu, hóa ra những gì anh ta làm với tôi lúc trước cũng chỉ là xem tôi như một "con chó", thấy " con chó" đấy thú vị nên anh ta với nán lại chơi đùa với nó lâu hơn một chút trước khi hiện rõ bộ mặt thật của mình. Tôi càng có quyết tâm trốn khỏi đây hơn nữa.

~~ Tiếng nhạc chuông điện thoại vang lên, tôi nhìn tên liên lạc, hóa ra là mẹ kế.

"Alo! Dì Thời! " - Tôi nghe máy.

Giọng mẹ kế bên đầu dây kia vang lên: "Cẩn à? Chủ nhật này con rảnh không? "

Bà ấy nói bằng giọng ấm áp như một người mẹ nói với con ruột vậy, bà ấy cũng đã làm mẹ nên bà ấy hiểu cho cảm giác của mẹ tôi cũng như cảm giác của tôi. Ban đầu lúc bố tôi ngoại tình, Thời Thiển - tức là mẹ kế của tôi còn không biết chuyện ông ta đã có vợ.

Tôi mỉm cười đáp lại: "Con rảnh! Sao vậy dì? "

"Chuyện là....! " - Thời Thiển ấp úng như định nói lại thôi.

"Dì cứ nói đi! " - Tôi bình thản.

"... Bố con bảo dì gọi con về nhà ăn cơm, với lại ông ấy mới nhận nuôi một đứa con của người bạn mới mất...! "

Nhà? Nơi đó cũng được tính là nhà sao? Tôi đáp lời.

"Được! Chủ nhật này con về một chuyến! "

Tôi cúp máy, nằm bịch trên giường. Đột nhiên tôi nghĩ ngợi rất nhiều điều, lệ đọng lại trên khóe mắt rồi chảy giọt xuống.

Chủ nhật hôm đó.

Tôi thức dậy, chỉnh trang lại đầu tóc. Mặc một cái đầm dáng dài, tay dập ly voan lụa, bo cổ tay tạo độ phồng, sang trọng.

p/s: hình ảnh mang tính chất minh họa.



Thay đồ xong, tôi tiện tay cầm một chiếc chìa khóa xe treo trên tường phòng khách rồi đi xuống hầm để xe ấn nút khởi động. Tôi lái xe đến biệt thự Vạn gia. Vừa đến cổng đã thấy mẹ kế và em gái đứng ngay đó cùng với quản gia đón tôi. Tôi xuống xe, đóng cửa "sầm".

" Dì Thời! " - Tôi chào.

Mẹ kế mỉm cười nhìn tôi, còn cô em gái thì chạy lại ôm eo tôi như một đứa trẻ.

"Chị! " - Nó vui vẻ gọi.

"Quản gia! Đem xe đi đậu giúp tôi! " - Vẫn như thói quen, tôi ném chiếc chìa khóa lại chỗ quản gia, ông ấy vẫn cung kính như vậy. Nhưng cũng không phải là tôi vô lễ, bởi ông ấy còn thân thiết với tôi hơn chính cha ruột.

Tôi cùng Thời Thiển và Vạn Uyển - em kế tôi, đi vào trong nhà. Vừa mở cửa đã thấy nồng nặc mùi thuốc lá, là loại mà bố tôi vẫn thường dùng. Ông ngồi trên ghế ngay phòng khách cùng một cô gái, rất trẻ, chỉ khoảng 20 tuổi. Cô gái đó nhìn tôi chằm chằm. Thấy tôi, bố lên tiếng hỏi.

"Về rồi à? "

Chuyện trước đó tôi còn chưa quên được, cái bộ dạng như ác quỷ của ông ta, làm sao tôi cư xử bình thường cho nổi? Tôi gật đầu một cái, ông đứng dậy đi lại chỗ tôi.

"Về rồi thì tốt, cùng ăn bữa cơm đi! " -Nói xong ông quay lại nhìn người giúp việc.

"Đi dọn cơm đi! "

Có vẻ bố tôi đã quên đi chuyện hôm đó, ông chẳng thèm để ý mà cư xử bình thường, như chưa hề xảy ra chuyện gì giữa tôi và ông ta vậy.

Sau khi giúp việc dọn cơm xong, bố vào phòng ăn ngồi xuống trước, tôi, mẹ kế và cả em gái cùng đi vào. Ngạc nhiên là cô gái ngồi cạnh bố tôi lúc đó cũng vào theo. Ngồi xuống bàn ăn.

"Đây không phải là bữa cơm gia đình sao? Cô gái này là ai vậy? " - Tuy đã đoán được phần nào nhưng tôi vẫn hỏi.

"À! Bố quên chưa giới thiệu! Đây là Thẩm Lạc, con của một người bạn của bố, cả bố và mẹ con bé đều mất mà nhà lại không có họ hàng nên bố nhận con bé làm con nuôi! "

Tôi nhìn qua Thẩm Lạc, cô ta dùng ánh mắt ghê rợn nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy.

"Em chào chị! Chị cứ gọi em là Lạc Lạc, em có nghe " bố" kể về chị nhưng không ngờ ngoài đời chị lại đẹp như vậy! "



Chà chà! Bố ruột mới mất mà gọi người khác là "bố" thuận miệng quá nhỉ? Tôi thấy cô ta chẳng có ý gì tốt, lại cố ý hỏi:

"Bố sao? Ý em là chú Thẩm à? "

Nghe xong, mặt Thẩm Lạc biến sắc, cười gượng.

"Xem chị nói kìa! Tất nhiên không phải, " bố" ở đây là chỉ bố của chúng ta! "

Chưa gì tôi đã thấy cô gái này mặt dày rồi, nhưng thôi chẳng quan tâm làm gì.

Sau bữa cơm trưa, tôi đi dạo quanh vườn, dưới mái hiên của nhà. Mát thật, đã lâu rồi mới tận hưởng lại được bầu không khí ở chính chỗ này. Vạn Uyển thấy tôi liền đi lại.

"Chị! "

Tôi giật mình, quay đầu qua.

"Vạn Uyển? Có chuyện gì sao? " - Tôi hỏi.

Con bé chần chừ, nhìn xung quanh một lượt rồi mới mở miệng nói nhỏ với tôi.

"Chị cẩn thận Thẩm Lạc một chút, cô ta không được hiền lành đâu! "

Tôi ngạc nhiên, hỏi: "Sao em lại nói vậy? "

"Là vì tháng trước, lúc đó cô ta mới về đây được mấy ngày, một bạn nam học chung lớp tự chọn ở đại học của em đến nhà rủ em đi thư viện cùng tự học, cô ta không biết từ đâu nhìn thấy đã nói với bố là em có bạn trai, còn hẹn hò mà cúp học. Sau khi em về bố đã đánh em một trận, may mà nhờ có mẹ! " - Vạn Uyển buồn rầu kể lại.

Tôi bình thản, nói: "Có vậy thôi sao? "

Con bé lập tức đáp lại: "Không chỉ vậy thôi đâu! Chỉ mới mấy ngày trước thôi, cô ta đổ cho em tội ăn cắp. Cô ta bảo bố là em đã lấy mất cái mặt dây chuyền bằng đá quý màu xanh lam bố cô ta tặng, còn bất ngờ hơn là cái mặt dây chuyền đó được tìm thấy ở trong ngăn tủ bàn học của em! Nhưng em thật sự khoing có làm!"

Nó như đã kìm nén một thời gian, chỉ đợi tôi chở về mới kể hết ra để xả hết uất ức vậy, nước mắt cũng không tự chủ mà rơi xuống. Có lẽ tôi nên thử đi gặp "đứa con gái nuôi" này một lần rồi!