Hôn Nhân Cao Cấp: Vợ Ngọt Ngào Đến Tận Xương Tủy

Chương 104




Kể từ lần cuối cùng cô ở nhà cũ Mục gia, Cố Giao Giao biết rằng Mục Duyên Đình tiếp cận cô là vì anh ấy nhầm tưởng rằng cô là Tiểu Phúc Tử, Cố Giao Giao đã trở lại Cố gia và đơn độc gặp Cố lão gia một lần.

Không ai biết hai người tổ tôn bọn họ hôm đó nói chuyện gì, nhưng khi Cố Giao Giao ra khỏi thư phòng của Cố lão gia, Cố lão gia đã cử trợ thủ đắc lực nhất của mình là Thẩm Khôn đến gặp Cố Giao Giao.

Hôm đó, Cố lão gia chống gậy đứng giữa dinh thự của Cố gia, ngước nhìn đàn hồng nhạn bay ngang qua bầu trời đằng xa, đôi mắt sắc sảo tràn ngập tang thương, ông nói với người quản gia già đã gắn bó nhiều năm với ông, "Nếu lão tam còn ở đây, Cố gia cũng không lưu lạc như bây giờ? Cư nhiên phải dựa vào một nữ oa đường ngang ngõ tắt, cùng liên hôn với Mục gia, mới có thể chống đỡ.”

Nghe được lời nói của Cố lão gia, quản gia không khỏi nhớ tới năm đó.

Khi tam thiếu gia Cố Nghiêm Khắc vẫn còn ở đây, Cố gia phong cảnh vô hạn đến mức nào, quyền thế gần như có thể bức họ Mục bây giờ.

Thật đáng tiếc, trời cao đố kị anh tài, sau cái chết của Cố Nghiêm Khắc, Cố gia tan rã gần như ngay lập tức, không ai vì đại gia tộc này mà tính toán, mỗi người đều có những tính toán nhỏ của riêng mình.

Người quản gia không muốn khơi dậy vết sẹo trong lòng của lão gia tử nên đã an ủi ông, "Nếu Giao Giao tiểu thư có thể gả cho Mục gia một cách thuận lợi, đây có lẽ là cách tốt nhất để Cố gia quật khởi lần nữa."

Cố lão gia cười nhạo, "Chà, tôi cũng già rồi. Bây giờ, họ Cố này, tôi cũng không thể nhìn theo cả đời, cứ để bọn họ lăn lộn đi thôi.”

Hai ngày sau, Thẩm Khôn giao lại thứ mà Cố Giao Giao muốn cho cô, “Đại tiểu thư, đây là tư liệu cô muốn về Mục Duyên Đình. Lúc trước, lão gia đã yêu cầu tôi phái người đi điều tra, chuyện 20 năm trước cậu ta mất tích, chuyện này không phải bí mật trong các hào môn thế gia, nhưng về phần nguyên nhân thì hoàn toàn bị Mục gia chặn. Cùng lúc Mục tứ gia mất tích, cha mẹ cậu ta cũng đồng thời qua đời, tôi nghĩ việc này cùng với sự mất tích của cậu ta là có quan hệ rất lớn. Về chuyện Mục tứ gia ở trong cô nhi viện, người của chúng tôi đã đi điều tra, nhưng vẫn chưa phát hiện ra thông tin hữu ích nào."

Cố Giao Giao đang làm móng tay, chậm rãi lật xem tự liệu trước mặt, thản nhiên nói, "Đó là lý do tôi yêu cầu chú trực tiếp đến Bình Thành để điều tra. Tiểu địa phương như Bình Thành, chỉ có một cô nhi viện. Chú không tìm được cái gì sao?"

Thẩm Khôn hai tay buông xuống bên người, cụp mi rũ mắt nói, "Đó là sự kém cỏi của thuộc hạ.”

Dù sao thì Thẩm Khôn cũng là người của Cố lão gia. Cố Giao Giao đã ở trong Cố gia từ khi cô còn nhỏ, nên cô đương nhiên biết nhìn sắc mặt người khác mà hành sự, tự nhiên cũng biết đối với người nào cần phải giữ lại một chút mặt mũi.

Cố Giao Giao khép lại tư liệu, thở dài, "Thẩm thúc, chú đừng để ý quá, chuyện này liên quan đến tương lai và tiền đồ của Mục gia. Cháu quá quan tâm nên có chút loạn. Vì người bên chú không tìm được thông tin hữu ích nào, không bằng cháu sẽ tự mình đến Bình Thành một chuyến.”

Thẩm Khôn hơi sửng sốt, ông không ngờ Cố tiểu thư, người bình thường là người chỉ vâng vâng dạ dạ, không sôi nổi như những thiếu gia kia, suốt ngày chỉ biết ăn uống, vui chơi, nhưng không ngờ lại có thể tự mình ra tay khi có chuyện.

Mặc dù chuyện này đối với ông mà nói không phải là chuyện quang minh chính đại, nhưng người hướng tới chỗ cao, nước chảy xuôi xuống thấp, nếu muốn gả vào một hào môn thế gia như nhà họ Mục, làm sao có thể không có một chút thủ đoạn?”

Thẩm Khôn nghĩ vậy, gật đầu đáp ứng, "Được, vậy thì tôi sẽ thu xếp xe cho đại tiểu thư ngay. Khi nào thì cô đi, đại tiểu thư?"

Cố Giao Giao đứng dậy và cười nhẹ với Thẩm Khôn, "Bây giờ đi.”

Thẩm Khôn lại sững sờ, “Được, tôi sẽ thu xếp ngay.”

………

Ba giờ sau, tại Bình Thành.

Cố Giao Giao đang ngồi trên chiếc BMW màu đen, nhìn cổng lớn viện dưỡng lão bên ngoài qua kính xe, và hỏi Thẩm Khôn ở ghế lái phụ phía trước, “Chú có chắc là đã tìm thấy viện trưởng trường trước đây, bây giờ bà ấy đang ở trong viện dưỡng lão này không?”

Thẩm Khôn quay sang bên cạnh gật đầu, "Đúng vậy, cả lầu chỉ có ba người, bao gồm cả viện trưởng và hai đứa trẻ, sống sót sau vụ cháy, một là đại tiểu thư, còn lại là Mục tứ gia, và Mục tứ gia đã hôn mê trong hai tháng vì chuyện này. Viện trưởng cũng vì sự việc này đã tự khiển trách bản thân. Sau đó, dần dần thần trí bất minh và được gửi đến viện dưỡng lão này.”

Cố Giao Giao gật đầu, mở cửa xuống xe.

Thẩm Khôn vội vàng mở cửa bước xuống theo sau, “Đại tiểu thư, vẫn là tôi đi cùng với cô đi.”

Cố Giao Giao nghiêng người liếc nhìn ông, "Không, tôi chính mình đi là được. Chú ở đây đợi tôi.”

Thẩm Khôn, "Vâng.”

Cố Giao Giao vào viện dưỡng lão, tìm người phụ trách liền báo tên viện trưởng, người phụ trách nhanh chóng yêu cầu y tá đưa cô đến phòng viện trưởng.

Nhìn bóng lưng Cố Giao Giao và y tá rời đi, đối phương không khỏi lẩm bẩm nói, "Mấy tháng gần đây xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao nhiều người đến tìm bà Tần như vậy?"

Viện trưởng tên là Tần Thục Lan.

Trong căn phòng rộng hơn mười mét vuông có tổng cộng ba cái giường, mặc dù đã hơn mười năm không gặp, nhưng Cố Giao Giao nhận ra bà lão có mái tóc bạc trắng ngồi ở giường bên trái chính là viện trưởng năm nào.

Y tá nói với cô về tình hình của Tần Thục Lan trên đường đi, "Khi bà Tần mới được gửi đến, bà ấy đôi khi thần trí không rõ, bây giờ bà ấy đang ở giai đoạn cuối của bệnh Alzheimer. Nhân tiện, cô là gì của bà Tần, tôi nghe nói bà ấy chưa từng kết hôn, xem ra cũng không có người thân."

Cố Giao Giao cười nhạt, “Bà ấy là viện trưởng. Tôi lớn lên trong cô nhi viện, cho nên tôi là người thân của bà ấy.”

Cô y tá sửng sốt, rồi cười nói, "Cô đúng là người tốt biết tri ân báo đáp. Gần đây, có rất nhiều người lần lượt đến gặp bà Tần, nhưng những người nhìn thấy tình huống của bà Tần đều biết hỏi cũng không ra được cái gì, liền liếc mắt rồi bỏ đi. Trừ cái này ra, Cố Giao Giao cô là người đầu tiên lấy thân phận là người từng ở cô nhi viện tới thăm bà ấy.”

Kỳ thật, Cố Giao Giao cũng không muốn nhắc đến hoặc nghĩ đến những điều ở cô nhi viện trước đây, nhưng bây giờ, cô phải đối mặt với những điều này.

Cô quay người nói lời cảm ơn với y tá, chậm rãi đi về phía Tần Thục Lan.

Tần Thục Lan nhìn thấy có người đi về phía mình, ngẩng đầu cười với người tới, sau đó lại cúi đầu, sững sờ tiếp tục.

Cố Giao Giao bước tới, ngồi xuống chiếc ghế dài cạnh giường bà, đưa tay nắm lấy bàn tay khô như cành cây cổ thụ của Tần Thục Lan, đôi mắt có vài giọt nước mắt, mạnh mẽ nói, "Viện trưởng, người còn nhớ con không?”

Kỳ thật cho dù Tần Thục Lan không có bệnh Alzheimer, cũng có thể không nhất định biết cô, rốt cuộc cô nhi viện có bao nhiêu đứa nhỏ, một vụ rồi tiếp một vụ, làm viện trưởng làm sao nhớ hết tất cả mọi người?

Hơn nữa, bà ấy còn là bị mất trí nhớ.

Đối mặt với Cố Giao Giao dư thừa tình cảm, Tần Thục Lan chỉ có thể ngẩng đầu cười với cô, sau đó lại cúi đầu tiếp tục ngẩn người.

Nhân viên điều dưỡng bên cạnh giải thích với Cố Giao Giao, "Bà Tần đang ở trong tình trạng này, nhưng cô không cần phải lo lắng. Bà ấy đang ở cùng chúng tôi. Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để chăm sóc bà.”

Cố Giao Giao xúc động rơi nước mắt và nói, “Tôi bị bố mẹ bỏ rơi từ khi còn nhỏ. Chính viện trưởng đã cho tôi cuộc sống thứ hai, nhưng tại sao những người tốt không được kết cục tốt?"

Cô ta nói, lấy ra một phong bì trong túi và lặng lẽ nhét vào tay cô y tá, "Đây là tấm lòng nhỏ của tôi."

Y tá vội vàng từ chối, "Làm sao có thế? Cái này không thể nhận, tuyệt đối không được.”

Cố Giao Giao không chịu lùi bước, cô nói, “Đừng hiểu lầm, cái này không phải cho cô. Cái này là cho viện trưởng. Hiện tại tôi không làm việc ở Bình Thành và tôi không thể đến đây thường xuyên. Chỉ phiền cô nhận số tiền này giúp tôi. Nếu viện trưởng muốn hoặc thiếu cái gì, cô có thể sử dụng số tiền này giúp bà mua thứ đó. Coi như giúp tôi việc này, được không?"


Vẻ mặt của Cố Giao Giao rất thành khẩn, cô nói một cách chân thành.

Cô y tá sờ vào phong bì xét theo độ dày, có thể là 10.000 tệ.

Sau khi bỏ tiền vào túi, cô y tá nói với Cố Giao Giao như thể chợt nhớ ra điều gì đó, “Đúng rồi, khi bà Tần bệnh tình nhẹ hơn, bà thường xem qua hai cuốn album, tôi đoán đó là hình của trại trẻ mồ côi. Để tôi tìm nó cho cô, cô có thể đem về, lưu lại làm kỷ niệm cũng tốt?"

Đôi mắt của Cố Giao Giao sáng lên, cô ta đã không lãng phí màn trình diễn vất vả của mình với 10.000 nhân dân tệ.

“Tốt quá, nhưng mà nếu tôi mang album đi thì sẽ không tốt. Nếu sau này viện trưởng muốn nhìn thì nhìn cái gì, có thể cho tôi xem một chút là được rồi."

Y tá cười, "Cũng được, nhưng hai cuốn album không biết bà Tần để ở đâu. Tìm có chút phiền phức. Nếu không, cô cứ về, chờ tôi kiếm thấy tôi sẽ gọi điện thoại cho cô."

Cố Giao Giao cười nhẹ, "Được, làm phiền cô.”

“Không phiền, không phiền."

Trước khi Cố Giao Giao đến đây, thực ra cô ta cũng không có nhiều hy vọng, cũng không mong có được tin tức bất ngờ.

Mười năm trước, khi Cố gia đón cô từ cô nhi viện, họ đã xóa mọi dấu vết về cuộc sống của cô trong cô nhi viện, bao gồm cả hồ sơ và ảnh.

Đây là một trong những lý do tại sao dù Mục Duyên Đình có phái bao nhiêu người đi tìm Tiểu Phúc Tử đều không có tin tức.

Vì Cố Giao Giao vô tình nghe được cuộc nói chuyện giữa một đại nhân vật và viện trưởng, cho nên cô đã nói dối tên của mình là Tiểu Phúc Tử sau vụ hỏa hoạn.

Dù sao, các người phụ trách chăm sóc các cô cũng đã bị thiêu chết, tất cả hồ sơ đều bị lửa thiêu thành tro.

Viện trưởng cần tạo một hồ sơ mới.

Trong hồ sơ mới, Cố Giao Giao từ bỏ tên ban đầu của mình, thay vào đó là Tiểu Phúc Tử và sống với cái tên Tiểu Phúc Tử.

Cô luôn nghĩ Tiểu Phúc Tử đã chết cho đến đêm đó cô nhìn thấy phượng hoàng đồ đằng trên đôi chân trần của Hứa Niệm An.

Cô đột nhiên nhận ra rằng có thể Tiểu Phúc Tử không chết, mà vẫn sống sót, nhưng cũng giống như chính mình, sử dụng thân phận của người khác để tồn tại.

Cố Giao Giao nhìn bà lão trước mặt và viện trưởng trong ấn tượng sấm rền gió cuốn hoàn toàn như hai người khác nhau.

Cô nhi viện trở thành một đồng hỗn độn trong những ngày xảy ra hỏa hoạn.

Cố Giao Giao may mắn sống sót vì cô ngủ quên ở nơi khác vào ngày hỏa hoạn.

Nhưng khi đó, cô vẫn còn là một đứa trẻ và không hiểu rõ lắm về từ “chết”, vì vậy đối với cô, mặc dù cô có thể cảm nhận được không khí ngưng trọng của cô nhi viện, nhưng ngày trước cô chơi như thế nào thì cô cứ chơi như thế ấy sau vụ hỏa hoạn.

Cho đến một ngày, cô nhìn thấy hai người ăn mặc đẹp và giàu có đi vào văn phòng của viện trưởng.

Vì tò mò, Cố Giao Giao đã đi theo, chỉ là một đứa trẻ, nên không ai để ý đến cô.

Trong lần đó, cô đã nghe đối phương nói chuyện với viện trưởng, “Viện trưởng, ở nơi này của các người có một đứa trẻ tên là Tiểu Phúc Tử không? Con bé khoảng năm sáu tuổi."

Viện trưởng vì hỏa hoạn, tâm trạng còn nặng nề, bà nói, "Tôi không rõ lắm. Tôi cần phải kiểm tra điều này. Nhưng hai ngày trước viện chúng tôi bị cháy. Nhiều đứa trẻ và giáo viên đã biến mất. Tất cả các hồ sơ đều đã bị đốt cháy. Tôi không biết Tiểu Phúc Tử mà ngài nói, có trong những đứa trẻ này không."

“Được rồi, cám ơn.”

Cố Giao Giao biết Tiểu Phúc Tử mà họ nói, bọn họ vẫn ngủ chung một phòng nên khi hai người rời đi, cô đi theo và muốn nói với họ rằng Tiểu Phúc Tử đã bị thiêu chết.

Ngay khi cô vừa bước ra khỏi văn phòng của viện trưởng, cô nghe thấy người đó gọi điện thoại, "Thủ lĩnh, chúng tôi đã hỏi qua. Công chúa tên là Tiểu Phúc Tử, nhưng ở đây đã xảy ra một vụ cháy lớn hai ngày trước. Tôi không biết liệu công chúa đã trốn thoát chưa… vâng, chúng tôi sẽ tiếp tục điều tra, ... vâng.”

Khi Cố Giao Giao nghe đến hai chữ công chúa, cô đột nhiên nảy ra một suy nghĩ táo bạo, vì Tiểu Phúc Tử đã chết, những người chăm sóc các cô cũng đều đã chết, nếu không ai biết Tiểu Phúc Tử kia là ai, cô giả mạo Tiểu Phúc Tử, có phải hay không liền có thể trở thành công chúa?