Vu Khả không tới nhà Trình Diệp, cô cần bình tĩnh suy nghĩ nên trở về một mình.
Không có ai ở nhà ngoài dì giúp việc, căn nhà im ắng đến nao lòng.
Vu Khả cứ nghĩ mình đã quen với khung cảnh này rồi nhưng khi nhìn lại cô vẫn cảm thấy cô đơn bủa vây. Khi còn ở thành phố S, mỗi ngày tan làm về, đón cô chính là cô đơn, là một mình tự lo liệu tất cả.
Mỗi ngày ở thành phố S đều lặp đi lặp lại một cách vô vị. Cô sẽ cười nói vào ban ngày, cứ như không có gì làm mất đi niềm vui của cô, nhưng khi mặt trời lặn, một mình trở về nhà, cô sẽ lại muốn khóc. Ban đầu cô cứ nghĩ là do mang thai nên tâm trạng thất thường, hoá ra là cô thèm cái cảm giác có người bên cạnh, dù ồn ào đến bực mình vẫn còn hơn.
Mỗi lần đi khám thai một mình, bác sĩ đều hỏi chồng cô đâu, rồi lại nhìn cô bằng ánh măt kì lạ. Những bà bầu khác có chồng đi theo, có người bên cạnh giúp đỡ, còn cô chỉ có thể một mình đứng nhìn. Cô ghen tỵ, nhưng cũng ích kỉ, cố chấp không nói với ai.
Lúc khó khăn nhất là ốm nghén, chỉ cần nhìn một cái, hoặc ngửi mùi từ xa cô cũng sẽ phải che miệng nôn khan. Mỗi lần muốn ăn thứ gì đó, nhiều lúc không thể đặt hàng đều phải nhịn cơn thèm. Nhất là vào ban đêm, ở một mình lại đang mang bầu, cô lại sợ có trộm hoặc xảy ra chuyện đột xuất không thể tránh được sẽ nguy hại.
Cô đã thấm được cái gọi là mẹ đơn thân, rất khó khăn, rất vất vả, rất khổ cực và cũng rất cô đơn.
Nhưng khi có Trình Diệp bên cạnh, hắn cùng cô đi mua quần áo cho em bé, cùng cô đi tập yoga cho bà bầu, cùng cô khám thai, cô mới biết thế nào là hạnh phúc.
Không biết bản thân đã thiếp đi lúc nào, cô lại vì cơn đau tỉnh dậy.
Từ khi mang thai tới giờ chân cô không những sưng phù lên còn rất hay bị chuột rút, ban đêm sẽ vì đau mà tỉnh dậy, đứng dậy sau khi ngồi tầm hai mươi phút cũng sẽ bị.
“Em dậy rồi hả?”
Vu Khả giật mình, ngẩng đầu nhìn. Hắn ở trong phòng cô, đang đọc sách, đó là những cuốn sách cô hay đọc, là sách dạy làm mẹ, cách chăm sóc con.
“Sao… sao anh lại ở đây?”
“Mẹ bảo anh đưa cơm sang cho em.”
Hắn đi tới giường, muốn đỡ cô dậy lại nghe thấy tiếng rên nhỏ của cô.
“Sao vậy?”
“Chân… chuột rút rồi.”
Giọng cô hơi khàn, lại có chút yếu, lọt vào tai Trình Diệp lại trở thành nũng nịu, nhưng dù sao hắn vẫn rất sẵn lòng xoa bóp chân cho cô.
“Em không đói sao? Ngủ lâu như vậy lại không ăn gì, bảo sao lại gầy như vậy.”
“Ngủ quên mất.” Cô vừa ăn, vừa hưởng thụ cảm giác có người xoa bóp.
Đã lâu rồi cô không ăn cơm mẹ Trình Diệp nấu. Trước đây bà là người thương rất thương cô, chỉ cần cô muốn ăn gì bà đều làm cho cô. Mỗi lần cô về Trình Gia lại được một bữa no.
Nhưng từ trước tới giờ cô đều khiến bà thất vọng.
“Khả Khả…” Trình Diệp bỗng nhiên dừng tay, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt cô.
“Hmm?”
“Đứa bé… là con anh phải không?”
Vu Khả tròn mắt nhìn hắn.
Hắn… hắn biết rồi sao? Từ khi nào? Là sáng nay sao?
“Em nói con chúng ta là 6 tháng đúng không?” Giọng hắn thay đổi, không giống như nói chuyện bình thường mà rất nghiêm trọng, giống với một cuộc đàm phán hơn.
“Đ… Đúng.” Vu Khả hơi sợ, nói lắp bắp.
Hắn cười nhạt, giọng xen lẫn đau đớn: “Nhưng bác sĩ lại bảo đứa bé đã 7 tháng rồi. Khả Khả, chúng ta chia tay mới sáu tháng.”
Vu Khả im lặng, cúi gằm mặt xuống không dám nhìn hắn.
“Tại sao lại giấu anh?”
“Em…”
“Sao không cho anh nhận con? Nếu anh không biết em lại định giấu anh tới bao giờ? Sao em có thể chia cắt anh và con chứ? Anh không xứng làm ba sao?”
Hắn trách cô nhưng cũng không biết nên đối với cô thế nào. Mắt hắn đỏ lên, run rẩy đưa tay sờ bụng cô.
“Nó là con anh… em nói đi, nó là con anh.” Cô không phát hiện giọng hắn cũng run lên rồi, hắn cũng rất lo sợ, không dám làm gì.
“Trình Diệp…”
Vu Khả nắm lấy tay anh, kìm nước mắt, hít một hơi thật sâu, quyết định nói ra sự thật.
“Đúng vậy, đây là con anh. Em… không phải là em muốn giấu, em sợ… sợ anh không chấp nhận đứa bé.”
“Anh không đáng tin như vậy sao? Khả Khả, anh làm bao nhiêu chuyện vì em, em không những không thấy còn phủ nhận tất cả.”
Vu Khả không chối bỏ. Cô chấp nhận lời trách mắng của hắn. Nếu là cô của trước đây sẽ ngang bướng mà cãi lại, cô của bây giờ đã trưởng thành hơn rồi.
Phải, không phải Trình Diệp quá trẻ con, người trẻ con chính là cô. Tất cả mọi chuyện đều là cô tự biên tự diễn, là cô cố chấp không nói, tự rước khổ về thân.
“Bây giờ em thừa nhận… còn kịp không?”
“Lúc nào cũng kịp. Em có biết mẹ anh và mẹ em đã chuẩn bị xong phòng cho cháu trai rồi không? Mọi người đã chờ em lâu lắm rồi.” Hắn không kìm nổi, nước mắt nóng hổi rơi xuống mu bàn tay cô.
Vu Khả nhận ra, bản thân cô quá ích kỉ, nghĩ sai về mọi người, những khổ cực trước đây chính là giá cô phải trả, đổi lấy hạnh phúc sau này.
“Trình Diệp, chúng ta tái hôn nhé?”