Mộc Hạ tỉnh lại liền phát hiện nơi này không còn là chỗ của Sâm Lan Hoàn, cô quan sát cách bài trí trog căn phòng liền biết không cùng Hàn Thiên Ngạo có liên can.
Mộc Hạ vén chân xuống giường, dưới giường đã đặt sẵn một đêi dép bông mang trong nhà, Mộc Hạ xỏ chân vào, ôm bụng lớn mở cửa.
“Cô Mộc, chúng tôi đã chuẩn bị cơm tối cho cô rồi.” Trước cửa là một dàn ngươi là cung kín cúi đầu trước Mộc Hạ, một người đàn ông trung niên đứng ra kính cẩn nói với cô.
Mộc Hạ có chút kinh hoàng vì dàn người trước mặt, cô nhanh chống lấy lại bình tĩnh mở miệng, “Tôi đang ở đâu vậy?”
Người đàn ông tiếp tục kính cẩn chuẩn bị đáp thì mắt thấy Hứa Chí Quân đng đi đến.
“Đây là nơi của tôi, em đang đảo Langkawi* ở Malaysia.” Hứa Chí Quân chầm chậm nói, anh đã đứng trước mặt Mộc Hạ, phất tay bảo người làm lui xuống.
Mộc Hạ có chút không thể tin, cô lại được Hứa Chí Quân mang đến Malaysia. Cô lạnh lùng nói, “Anh đưa tôi đến đây làm gì?”
Hứa Chí Quân không những không giận vì thái độ lạnh lùng của Mộc Hạ, mà anh cười ôn nhu nói, “Có lẽ Hàn Thiên Ngạo không nói cho em biết, chuyện tôi từng cảnh cáo anh ta. Chuyện tôi nói được tôi nhất định làm được.”
“RỐt cuộc là vì cái gì chứ?” Mộc Hạ mệt mỏi nói, có thể vì tâm tình cô kích động ảnh hưởng bảo bối, cho nên bảo bối đập cô.
“Em làm sao vậy? Có phải sắp sinh không?” Hứa Chí Quân thấy cô ôm bụng, vẻ mặt đau đớn anh liền đỡ lấy cô, lo lắng hỏi.
Mộc Hạ lắ đầu, nhưng vẫn không trả lời, Hứa Chí Quân lo lắng ôm cô xuống lầu miệng gọi lớn. “Nhanh chuẩn bị xe, chúng ta đến bệnh viện.” Anh ôm Mộc Hả khẩn trương liền khiến mọi người lo lắng không yên.
Mộc Hạ bấm tay vào cánh tay săn chắc của Hứa Chí Quân, không vui nói, “Bảo bối đập tôi, còn nữa tháng nửa mới tớ ngày dự sinh.”
Hứa Chí Quân ôm cô đến chiếc ghế salo lớn trong phòng khách, nói là ghế cũng không phải là kiểu giường nhỏ, có lốt đệm ôm màu xanh ngọc nhẹ. Hứa Chí Quân đặt cô xuống ghế, gương mặt điển trai có chút mất mát, không hiểu sao anh trông chờ đứ con của Mộc Hạ nhanh chống chui ra mặc dù là con của cô và người đàn ông khác, nhưng là con của cô anh liền không ghét bỏ.
Mộc Hạ đưa mắt nhìn anh, “Anh đưa tôi đến đây làm gì? Tôi không phải Mộ Dung Vân.”
Hứa Chí Quân cười, mặt không biến sắc nhìn cô, “Tôi biết, em là Mộc Hạ, từ lâu đã đã không xem em là cô ấy rồi.”
Mộc Hạ khó hiểu nhìn anh, “Các anh cùng Sâm Lan Hoàn đều trong bang hội gì đó sao?” Thân phận của Hàn Thiên Ngạo là do Hứa Chí Quân cho cô biết, cho nên cô không cần phải xác minh, có điều Sâm Lan Hoàn vì sao từ một giáo sư lại có liên quan đến bang hội.
Hứa Chí Quân ngồi xuống cạnh cô, chậm rãi nói, “Tôi tưởng Hàn Thiên Ngạo nói với em rồi.”
Mộc Hạ lắc đầu.
Hứa Chí Quân nhìn cô chăm chú ra điều kiện, “Nếu em muốn biết, tôi sẽ nói cho em biết, nhưng em không được rời khỏi đây?”
Mộc Hạ trừng mắt lạnh lùng nhìn anh, “Tôi là vợ của Hàn Thiên Ngạo, con tôi cũng sắp chào đời rồi, Hứa Chí Quân khẩu vị anh quá nặng nhỉ?”
Hứa Chí Quân cười, dù cho cô nói gì anh cũng sẽ không để bụng, qua hết hôm nay cô sẽ không nói như vậy được nữa. Anh nhẹ nhang nói, “Tôi cùng Hàn Thiên Ngạo, Ngải Thần và Sâm Lan Hoàn đều là từ cuộc kiểm tra của bang hôi để có chức vị và địa vị như hôm nay, lần lượt sẽ là Hàn Thiên Ngạo đứng đầu được gọi là Nhất Ca, tôi Nhị Ca, Ngải Thần Tam Ca và người cuối về sao là Sâm Lan Hoàn Tứ Ca. Bang hội là có từ rất lâu rồi, trước đây là tranh đoạt địa vị mà người trong bang chém giết lẫn nhau, từ sau khi ông cụ Âu Dương lên chức trưởng lão đã ra qui định, người trong bang không ai được đụng vào nhau. Mỗi một tổ chức đều công bằng dùng thực lực và khả năng để có thể có vị trí của mình ông ấy sẽ không can thiệp vào chuyện làm ăn của ai. Hàn Thiên Ngạo là nhờ vào thực lực và sự cơ trí mà biến công ty của Hàn gia thành tập đoàn xuyên quốc gia đứng đầu thế giới JK. Tôi cùng Ngải Thần và Sâm Lan Hoàn là nhờ có địa vị gia tộc chống lưng, tôi thua Hàn Thiên Ngạo ở chỗ bình tĩnh và cơ trí. Chúng tôi tuy là người trong bang nhưng không qua lại, hầu hết là việc ai nấy làm, không dính líu hay đụng vào chuyện là ăn của nhau là được.”
Mộc Hạ nghe xong liền trầm mặc, Hứa Chí Quân biết cô đang nghĩ gì, nếu không phải chuyện của Âu Dưng Lưu Giai xuất hiện thì Hàn Thiên Ngạo sẽ không để chuyện này xảy ra.
Hứa Chí Quân nhận từ trong tay người làm ly sữa nóng đưa cho Mộc Hạ.
“Tôi không uống sữa.” Mộc Hạ ghét bỏ nói.
“Vậy thường ngày Hàn Thiên Ngạo cho em uống gì?” Hứa Chí Quân khó hiểu hỏi, chẳng phải người phụ nữ mang thai đều phải uống sữa sao?
“Nước ép hoa quả hoặc canh bổ thanh thế sữa.”
Hứa Chí Quân nhíu mày chặt hơn, anh quay sang nói với người làm, “Đi tìm hiều canh bổ dưỡng đi.”
“Vâng, cậu chủ.” Người làm lập tức lui xuống làm theo.
Hứa Chí Quân nhìn cô, mở miệng, “Vì sao em đi theo Sâm Lan Hoàn? Là vì anh ta có liên can đến chị gái em hay là vì em muốn thăm dò Hàn Thiên Ngạo?”
Mộc Hạ vẫn im lặng không nói. Đúng là cô muốn thăm dò Hàn Thiên Ngạo, cô muốn biết trong lòng anh cô là người quan trọng với anh hay là cô gái anh nhớ mãi không quên. Đôi lúc cô muốn tự hỏi anh, nhưng là cô vẫn không can đảm ở miệng, Hàn Thiên Ngạo là người đứng trên đỉnh cao, kiêu ngạo cao quý, anh sẽ không vì câu hỏi của cô mà trả lời, chính vì vậy cô luôn không thể mở miệng.
Hứa Chí Quân chầm chậm mở miệng, “Âu Dương Lưu Giai là con gái của Lưu Bang, một trong những thuộc hạ thân cận của ông cụ Âu Dương. Lưu Bang đã dùng thân mình cứu ông cụ Âu Dương một mạng, chính vì vậy ông ấy mới nhận nuôi Lưu Giai từ nhỏ, luôn xuất hiện bên cạnh Hàn Thiên Ngạo. Trước đây là do vụ nổ bom trên tàu mà cô ta mất tích, không nghĩ năm năm sau lại xuất hiện bên cạnh Hàn Thiên Ngạo.”
Mộc HẠ giống như là không để tâm, hỏ ngược lại anh, “Trước đây anh nói gì với Hàn Thiên Ngạo?”
Hứa Chí Quân biết cô hỏi gì, liền cười như không cười nói, “Lúc em bị Tống Tịnh Hiểu muốn dùng xe đụng em, tôi đã nói với anh ta, một khi anh ta lỡ tay đánh mất em tôi sẽ mang em đi.”
Mộc Hạ đứa mắt bình tĩnh nhìn anh, “ Tôi còn chưa nói lời cảm ơn anh vì cứu mạng mẹ con tôi lần đó, nhưng bây giờ xem như không cần. Hứa CHí Quân dù là cho anh làm bất cứ chuyện gì tôi mãi vẫn không yêu anh.”
Hứa Chí Quân bị câu nói này của cô thật sự chọc giận, anh cười đau thương nói, “Dù cho em có hận tôi, tôi vẫn sẽ không để em quay về bên Hàn Thiên Ngạo.”
Nói xong anh tức giận rời đi, Mộc Hạ vẫn như cũ trầm mặc.