Hôn Nhân Bí Mật Với Đổng Tiên Sinh

Chương 6: Vết thương trên người cô thế nào rồi?




“Từ bây giờ đây sẽ là phòng của cô.” Ngô quản gia nói.

Thư Di ngắm nhìn nội thất trong phòng, vui vẻ hỏi:

“Thật sao? Từ bây giờ tôi được ở đây sao?”

“Đúng vậy.”

Ngô quản gia nhìn bộ dạng vui vẻ hào hứng của cô, trong lòng càng chắc chắn cô là một cô gái ngốc nghếch, so với những căn phòng khác trong biệt thự này thì đây là căn phòng nhỏ nhất, thậm chí còn nhỏ hơn cả phòng của người hầu, vậy mà Thư Di lại vui vẻ đến thế.

Nhưng ông ta nào có biết rằng hoàn cảnh của cô rất nghèo, ba cô còn cờ bạc rượu chè nên nhà phải bán đi để gán nợ, cô toàn phải xin ngủ nhờ ở chỗ làm thêm, bây giờ được ngủ trong phòng riêng thế này, nhỏ một chút cũng không sao, đối với cô chỉ cần như thế là đủ.

“Quần áo thì…hiện tại không có cho cô, cô mặc quần áo của người hầu nhé.” Ngô quản gia lại nói.

Ông ta cứ ngỡ Thư Di sẽ tỏ thái độ nhưng không, cô nở nụ cười tươi trên môi, lập tức gật đầu đồng ý:

“Được! Quần áo của người hầu cũng được, chỉ cần như vậy là tốt lắm rồi, tôi sẽ làm việc thật chăm chỉ!”

Ngô quản gia ngỡ ngàng:

“Thật ra là cô hiểu lầm ý của tôi rồi, tôi không bảo cô làm việc như người hầu, thiếu gia vẫn chưa nói gì hết, có nghĩa là cô vẫn là khách của U Lan Uyển.”

Nhắc tới Đổng Tử Hàn, nụ cười trên môi cô thoáng gượng gạo, Thư Di vẫn không biết tại sao anh ta lại đưa cô về đây, còn mất tận một tỷ, không biết anh ta đang nghĩ gì vậy nhỉ?

Nhìn ngôi biệt thự này cũng không phải là rẻ, một người vừa có tiền và có quyền như anh lại bỏ một tỷ ra mua cô về, Thư Di thầm hoang mang lo sợ không biết điều gì đang chờ đợi mình ở phía trước.

Ngô quản gia nhìn bộ váy rách một mảnh trên người cô, ánh mắt ông ta càng thêm không hài lòng, ông ta bảo cô chờ một chút rồi đi xuống dưới nhà kho tìm một bộ váy người hầu cho cô mặc. Tuy là nó đã cũ nhưng Thư Di vẫn rất vui vẻ mặc nó vào mà không hề phàn nàn.

“Phòng tắm có nước nóng đấy.” Ông ta thấy cô còn bị thương, bèn hỏi:

“Sao cô lại bị thương?”

“À…chuyện này…”

Thư Di ấp úng, không dám nói là mình vừa được Đổng Tử Hàn cứu khỏi nhà thổ, cô không ngốc mà không biết ánh mắt của Ngô quản gia không có thiện chí với mình.

“Ục ục…” Thư Di đang không biết trả lời thế nào thì tiếng bụng đói ùng ục vang lên, Ngô quản gia thấy vậy cũng không truy hỏi nữa mà nói:

“Cô chờ một chút, tôi sẽ mang thức ăn lên cho cô.”

“Không cần đâu ạ, để cháu tự làm được rồi, bác chỉ cần chỉ cho cháu biết nhà bếp ở đâu là được rồi ạ.” Thư Di xua tay, đáp.

Bác?

Khoé môi Ngô quản gia giần giật mất mấy cái, nhìn ông ta già lắm hay sao?

“Đi theo tôi.”

Ngô quản gia mang theo tâm trạng xám xịt chỉ đường cho Thư Di tới nhà bếp, cô không biết một câu nói của mình đã khiến ông ta tổn thương, cả quãng đường đi Ngô quản gia không nói thêm được gì nữa.

“Nhà bếp ở đây, thức ăn ở trong tủ đấy, cô muốn ăn gì thì cứ tự nhiên.”

“Cảm ơn bác.” Thư Di hồn nhiên cười nói, lại thêm một nhát dao nữa đâm vào tim ông ta.

Ngô quản gia liêu xiêu trở về phòng của mình, Thư Di nhìn đồng hồ, bây giờ đã gần mười hai giờ đêm rồi, không nên gây tiếng động lớn, có lẽ cô chỉ nên làm món gì đơn giản mà thôi.

Cô mở tủ ra, đột nhiên như bị cảnh tượng bên trong làm cho sững sờ, đồ ăn trong tủ toàn là đồ ăn hảo hạng, nào là thịt bò Kobe, tôm càng, cua Hoàng đế, rau nhập khẩu, đến trứng cũng là trứng ngỗng, Thư Di run run không biết nên ăn cái gì, cô còn mang nợ một tỷ trên đầu, bây giờ mà ăn thì không biết phải gánh thêm bao nhiêu nữa?

“Ục…ục…”

Bụng cô lại kêu thêm một lần nữa, Thư Di nhìn đống thức ăn đó, nuốt nước bọt một cái, đắn đo mất một lúc, cuối cùng vẫn lựa chọn việc đóng cửa tủ lại, đi rót nước để uống.

“Chịu đói một chút, Đàm Thư Di…mày chưa biết người đàn ông kia là ai, không nên quá tuỳ ý…” Cô lầm bẩm nói.

Không ngờ những lời nói của cô đã lọt vào tai của Đổng Tử Hàn, anh đột nhiên khát nước nên mới xuống lầu, nào ngờ lại đụng trúng cô gái nhỏ đang lầm bầm này.

“Tuỳ ý cái gì?“

Anh lên tiếng, giọng nói lạnh nhạt, Thư Di giật mình quay phắt lại phía sau, phát hiện ra có người đang đứng, nhưng anh lại đứng giữa ranh giới giữa ánh sáng và bóng tối nên cô không nhìn thấy rõ khuôn mặt anh.

Đàm Thư Di nhận ra giọng nói này, cả khí chất kia nữa, cô cúi đầu lắp bắp trả lời:

“Không có gì ạ, tôi xin phép lên lầu trước.”

Đối diện với người đàn ông này, không hiểu sao cô lại cảm giác như có một áp lực vô hình đè nặng lên người.

“Khoan đã.” Đi được hai bước, Đổng Tử Hàn đã lên tiếng ngăn cản cô lại.

Trái tim Thư Di nhảy thót một cái, tiêu rồi, không lẽ anh ta định làm gì cô?

“Thiếu…thiếu gia có chuyện gì sai bảo ạ?”

Cô bỗng gọi anh là thiếu gia, lại còn mặc váy người hầu, Đổng Tử Hàn nhướn mi mắt, bàn tay đột ngột vươn ra quấy lấy một lọn tóc đai đen nhánh của cô, khẽ nghịch trên ngón tay.

“Vết thương trên người cô thế nào rồi?”