“Dì mau buông tôi ra!“
“Tao không buông đấy, mày làm gì được tao nào?!”
Thư Di cùng với Thẩm Uyên giằng co nhau, không ai chịu nhường nhịn ai. Đúng lúc này Ngô quản gia chợt xông vào, đẩy Thẩm Uyên ra.
Bà ta bị đẩy bất ngờ, vì thế mà ngã lăn ra đất. Bà ta chỉ thẳng ngón tay vào Ngô quản gia, ánh mắt hung dữ gào lên:
“Ông già khốn kiếp! Ông là ai mà xen vào chuyện này?! Dám đẩy tôi sao?!”
Ngô quản gia lần đầu bị một mụ béo mắng như vậy, lại còn bị mắng là ông già, ông ta ghét nhất là hai chữ đó, ngày nào cũng tập thể dục rèn luyện cơ bắp, sức khoẻ của ông ta còn hơn cả trai tráng ấy chứ, có chỗ nào già?!
“Này mụ béo xấu xí! Mụ gọi ai là ông già vậy hả?! Mụ nhìn lại mụ đi rồi hẵng nói người khác!”
Ngô quản gia cũng không vừa, ông ta chống nạnh mắng nhiếc Thẩm Uyên.
Bà ta sửng sốt trợn tròn hai mắt, lắp ba lắp bắp không nên lời:
“Ông…ông nói ai xấu xí?”
“Tôi nói bà đó chứ ai! Vừa béo vừa xấu lại còn tham lam, cẩn thận tôi gọi cảnh sát tới bắt bà!”
“Ông dám!”
Thẩm Uyên đứng dậy, định bụng đánh cho ông ta một trận nhưng Ngô quản gia còn nhanh hơn, ông ta lách người tránh sang một bên làm cho bà ta vồ ếch.
“Ha ha!” Ngô quản gia bật cười, chỉ vào mông bà ta đang chổng ngược lên trời.
“Rách quần rồi kìa!”
Thẩm Uyên ngượng quá, khuôn mặt vì giận dữ lẫn xấu hổ đỏ bừng lên, bà ta quay sang mắng Thư Di:
“Con nhỏ khốn kiếp kia mày và ông già côn đồ này muốn bắt nạt tao có phải không?! Tao nhất định không quên chuyện ngày hôm nay đâu! Mày cứ đợi đấy!”
Bà ta nói xong, một tay che chỗ rách trên quần, cun cút chạy đi, Thư Di thở dài một hơi, ngồi bệt xuống ghế.
“Tôi giúp cô đuổi bà ta đi rồi cô còn lo cái gì?”
“Dì Thẩm là người rất ghê gớm, nếu không trả tiền cho dì ấy không biết dì ấy sẽ làm gì nữa, mà dì ấy thật quá quắt, bây giờ cháu lấy đâu ra tiền trả nữa chứ?”
Thư Di nói bằng giọng nhẹ như gió, cô sợ Thẩm Uyên sẽ tới gây chuyện, Ngô quản gia tặc lưỡi, đáp:
“Bà ta không là gì so với thiếu gia cả, cô lo gì chứ?”
Nhắc tới Đổng Tử Hàn, Thư Di càng buồn hơn, đúng rồi người như anh mới thực sự đáng sợ. Ngoài mặt thì cứu cô còn bên trong lại âm thầm gả cho cho một lão già.
Sự buồn bã dâng lên trên khuôn mặt Thư Di, một cô gái vẫn còn rất trẻ mà trong mắt đong đầy sự ưu phiền, âu lo, cuộc đời này đã định là cô khổ sở rồi, thôi thì đến đâu thì đến.
Thư Di nhận lại xác của ba xong, Ngô quản gia cũng đứng ra lo chi phí tang lễ cho ông, đến bây giờ cô cũng không từ chối nữa, đằng nào thì cũng nợ Đổng Tử Hàn rồi, mọi chuyện sau này nghe theo anh ta sắp xếp…
Ngô quản gia thấy cô bỗng nhiên lặng đi, bộ dáng như người mới kinh qua cái chết, ông ta cũng chẳng biết an ủi cô thế nào. Chôn xong, Thư Di lạy ở mộ của ba mấy cái, trước khi ra về còn nói:
“Vĩnh biệt ba, mong ba an nghỉ nhé…”
Xong xuôi, Thư Di lên xe cùng ông ta trở về, trên đường về cô còn hỏi:
“Ngô quản gia, lúc nào thì tôi phải đến chỗ của Tổng giám đốc Hàn?”
“Tối ngày mai có bữa dạ tiệc, cô sẽ thay đồ rồi đến đó.” Ông ta trả lời.
Thư Di chỉ đáp “vâng” một tiếng, sau đó lại đưa mắt nhìn ra bên ngoài cửa kính xe ô tô.
Lúc này trên máy bay riêng, Đổng Tử Hàn đang nói chuyện cùng với đối tác của mình, anh ta ngồi đối diện, lên tiếng:
“David, lúc nãy tôi nghe thấy có một cô gái tên là Thư Di thì phải, thứ lỗi cho tôi tò mò, người đó là bạn gái của cậu à?”
“Không.” Đổng Tử Hàn phủ nhận.
“Ồ?” Charlie nhướn mi:
“David không thích phụ nữ mà lại ra tay giúp cô ấy sao?”
Đổng Tử Hàn không biết anh ta nghe thấy những gì, nhưng anh cũng không lên tiếng giải thích.
David tủm tỉm cười, nâng ly rượu lên uống một ngụm, còn Đổng Tử Hàn bất giác nhớ đến Thư Di.
Theo như tài liệu mà anh điều tra được thì cô mới chỉ mười sáu tuổi, mẹ mất hai năm trước, ba cô cũng vừa mất hôm trước. Một đứa trẻ mới chỉ mười sáu tuổi mà mất cả cha lẫn mẹ, đúng là bất hạnh.
Lý do mà anh quyết định cứu cô cũng không có gì đặc biệt cả, chỉ là nó bỗng loé lên trong phút chốc khi anh nhìn vào ánh mắt của cô gái ấy, anh cảm thấy cô thú vị.
David bỗng nhiên thấy anh nhếch môi cười, anh ta còn dụi mắt mấy lần vì sợ mình nhìn lầm, bởi vì để cho Đổng Tử Hàn cười thì còn hiếm hơn cả đào được kim cương, anh ta thầm đoán già đoán non, không biết là anh đang nghĩ đến điều gì mà chợt cười như thế đây.
Chiếc máy bay rẽ ngang trên bầu trời, mất hút sau làn mây, Thư Di nhìn lên chỉ thấy một mảng trời tươi xanh.
Trở về biệt thự Đổng gia, cô chủ động quét dọn ngôi nhà giống như một người hầu, do Đổng Tử Hàn không thích phụ nữ nên trong nhà chỉ có một mình quản gia Ngô và ba người bảo vệ, thỉnh thoảng ông ta mới gọi điện tới cho công ty dọn dẹp sau khi anh đi vắng.