Editor: Đại gia mì hảo hảo
Nội dung tin nhắn là: "Tiếu Bảo Bối, nhất định cô rất muốn biết hiện tại Kiều Trác Phàm đang ở cùng ai phải không!" Lúc tin nhắn gửi tới, Tiếu Bảo Bối vẫn đang truyền nước trong trong bệnh viện. Lúc ấy, đầu cô còn đang mơ màng. Mà thỉnh thoảng Quý Xuyên đứng ngoài cửa phòng bệnh còn ghé đầu vào thăm dò.
Lúc Tiếu Bảo Bối đứng dậy tìm điện thoại, Quý Xuyên đã trực tiếp xông vào. Nhưng điều khiến Tiếu Bảo Bối không ngờ tới là lần này Quý Xuyên ngay cả một câu cũng không dám nhiều lời với cô, chỉ bước tới lấy cái túi đặt trong hộc tủ trên cùng đưa cho cô, sau đó vội rời đi.
Cả quá trình, ánh mắt của Quý Xuyên đều vô cùng cẩn thận, giống như sợ mình không cẩn thận lớn tiếng một chút lại chọc cho Tiếu Bảo Bối không vui.
Khi Tiếu Bảo Bối mở điện thoại di động lên liền nhìn thấy tin nhắn hiển thị rõ trên màn hình. Tiếu Bảo Bối cũng biết, lúc này cô phải tỉnh táo lại. Nhất là với loại tin nhắn kiểu này, rất có thể là người có ý xấu gửi đến cho cô. Nhưng cuối cùng, sự lo lắng dành cho Kiều Trác Phàm đã chiến thắng tất cả. Biết rõ không nên gọi lại cho số điện thoại kia, nhưng Tiếu Bảo Bối vẫn quyết định quay số.
"Cô là ai? Làm sao cô biết hiện tại Kiều Trác Phàm đang ở đâu!" Không nhiều lời, điện thoại vừa thông, Tiếu Bảo Bối trực tiếp hỏi thẳng vào vấn đề.
"Tiếu Bảo Bối, tôi còn tưởng cô định giả ngu cả đời!" Bên kia đầu dây, giọng nữ trung ngọt ngấy mang theo ý tứ châm chọc rõ ràng. Mà âm thanh đó cũng chẳng xa lạ với Tiếu Bảo Bối. Chỉ nghe được một câu ngắn ngủi cũng đủ cho Tiếu Bảo Bối xác định người bên kia là Tiếu Huyên. Nhưng tại sao Tiếu Huyên không gửi tin nhắn cho cô bằng số điện thoại của cô ta? Tuy nhiên, Tiếu Bảo Bối mau chóng phản ứng lại. Kể từ sau khi chuyện tình của cô ta và Thẩm Tổng bị đưa ra ánh sáng, có bao nhiêu phóng viên muốn phỏng vấn cô ta với tiêu đề nữ chính trong loạt “scandal hình khiêu dâm”? Từ đó, điện thoại di động của Tiếu Huyên đã luôn trong trạng thái tắt máy. Đoán chừng số này mới được bắt đầu sử dụng từ khi đó.
"Tôi không có ý định giả ngu! Tôi chỉ hỏi chị một câu, làm sao chị biết Kiều Trác Phàm đang ở đâu? Hơn nữa, chị có chứng cớ gì không?"
Lúc nói ra những lời này, Tiếu Bảo Bối đang nhìn chằm chằm chất lỏng trong bình nước biển phía trên, từ từ truyền vào cơ thể mình.
Đây đã là bình thứ ba cô truyền trong hôm nay rồi. Bác sĩ có nói, chai này là chai cuối cùng.
Mà Tiếu Huyên bên kia khi nghe Tiếu Bảo Bối hỏi ra những câu này, lại cười rất vui vẻ.
"Bây giờ cô đã bắt đầu biết khẩn trương? Đừng nóng vội, đợi lát nữa tôi sẽ gửi qua cho cô!" Sau khi Tiếu Huyên nói lời này, tựa hồ còn có tính toán nói gì đó.
Mà ngay lúc đó Tiếu Bảo Bối nói nhanh với cô ta: "Được, tôi chờ tin nhắn của cô!"
Bỏ lại lời này, Tiếu Bảo Bối trực tiếp cúp điện thoại.
Thấy Tiếu Bảo Bối không hề tỏ ra lo lắng, quả quyết cúp điện thoại như vậy, Tiếu Huyên liệu có tức giận mà không thèm gửi "chứng cớ" sang cho cô. Phải biết, hiện tại Tiếu Huyên muốn mượn cơ hội này để kể khổ với Tiếu Bảo Bối, nhưng...! Ngay thời điểm mấu chốt này, sao Tiếu Huyên có thể buông tha cơ hội tốt đẹp như vậy? Ngay khi cúp điện thoại xong, Tiếu Bảo Bối lại ngẩng đầu lên liếc nhìn Quý Xuyên đang đứng canh bên ngoài phòng bệnh. Đoán chừng anh đây là cố ý. Vừa rồi sau khi bước vào đưa điện thoại cho cô, anh không hề khép chặt cửa lại. Lúc này, cửa mở một khoảng lớn. Quý Xuyên đang ngồi trên băng ghế bên ngoài hút thuốc. Chỉ cần anh thoáng ngẩng đầu là có thể thấy rõ Tiếu Bảo Bối ngồi bên trong...
Thời điểm Tiếu Bảo Bối ngẩng đầu nhìn anh, Quý Xuyên cũng lơ đãng nhìn qua. Bốn mắt nhìn nhau vài giây, đột nhiên Quý Xuyên đứng đậy định đi về phía phòng bệnh của cô.
Một khắc kia, Tiếu Bảo Bối cuống quít rút kim tiêm trên tay mình ra, sau đó nhanh chóng xuống giường khóa trái cửa phòng lại!
Mặc dù nói bây giờ cô ở một mình trong phòng bệnh, nếu lại té xỉu thì sẽ rất nguy hiểm, nhưng ở cùng một người tâm địa bất chính, chẳng lẽ sẽ an toàn?
Ai biết người này liệu có đột nhiên giở chứng muốn hại cô và đứa nhỏ trong bụng không?
Hơn nữa, cô cũng không muốn để lộ bộ dạng nhếch nhác hiện giờ của bản thân trước mặt anh.
"Bảo Bối, em khóa cửa phòng lại làm gì?" Quý Xuyên nhìn cánh cửa đang đóng chặt, hơn nữa còn khóa trái phía trong mà lo lắng, bắt đầu gõ cửa.
Nhưng Tiếu Bảo Bối căn bản không để ý đến anh, trực tiếp lấy điện thoại di động của mình ra.
Trên màn hình, Tiếu Huyên đã gửi cho cô thêm một tin nhắn khác.
Lặng lẽ hít thật sâu, Tiếu Bảo Bối vội vàng mở tin nhắn. Bên trong có hai tấm hình. Trong hình, chiếc Hummer màu vàng kim của Kiều Trác Phàm đang dừng ở ven đường, còn anh thì đang định lên xe. Mà phía sau anh còn có một cô gái mặc chiếc váy màu đỏ tươi. Bên cạnh nhan sắc xinh đẹp mê hoặc lòng người, còn có đôi chân mảnh khảnh trắng noãn như đậu hũ non lộ ra khỏi lớp váy kia. Lúc Tiếu Bảo Bối nhìn nữ nhân này, cũng hận không thể hóa sói đến gặm cắn khối đậu hũ non mềm này, chứ đừng nói gì đến nam nhân.
Nếu chỉ có tấm ảnh đầu tiên thì Tiếu Bảo Bối còn có thể tin rằng người phụ nữ này vô tình lọt vào ống kính.
Nhưng kéo sang tấm thứ hai? Ở tấm ảnh thứ hai, người phụ nữ này đang đạp một chân lên chiếc Hummer màu vàng kim kia... Một màn này đã đủ để chứng minh rằng người phụ nữ này có quen biết với Kiều Trác Phàm, hơn nữa còn ngồi xe của anh... Thật ra thì những tấm ảnh này do Tiếu Huyên gửi tới, cho nên tự nhiên Tiếu Bảo Bối sẽ hoài nghi tính chân thực của chúng.
Dù sao, hiện tại vợ chồng bọn họ đã trở thành tử địch của Tiếu Huyên. Nguyên nhân cô ta nghĩ cách chia rẽ tình cảm của hai người bọn cô thật sự nhiều đếm không xuể.
Nhưng áo khoác và âu phục Tiếu Bảo Bối nhìn thấy trên người Kiều Trác Phàm cũng nhận ra những tấm ảnh này tuyệt đối không phải làm giả. Bởi vì, tối hôm qua Kiều Trác Phàm đã mặc bộ quần áo này đi.
Từ góc ảnh cho thấy hình như đây là phía trước một khách sạn... Đoán chừng, Kiều Trác Phàm suốt đêm không về đều là vì ở cùng người phụ nữ này đi! Còn Tiếu Bảo Bối cô thế nhưng lại vì chuyện này mà lo lắng suốt đêm không ngủ được. Không trách được, vừa nãy lúc Tiếu Huyên gọi điện thoại đến, giọng nói hàm chứa ý giễu cợt rõ ràng như vậy...
Thời điểm Tiếu Bảo Bối định cất điện thoại di động đi, thì thấy Tiếu Huyên còn tiếp tục gửi đến một câu như vậy: "Tôi cũng chỉ là tình cờ tiện tay chụp được. Tôi vốn nghĩ hôn nhân của cô vô cùng bền vững. Nhưng hiện tại xem ra..."
Phía sau là một chuỗi dấm ba chấm, Tiếu Bảo Bối tự nhiên hiểu ý Tiếu Huyên bỏ dở là gì.
Mặc dù cô biết rõ Tiếu Huyên muốn thừa dịp này để đả kích cô, tốt nhất là cô không cần để ý...
Nhưng nhắm mắt, hình ảnh Kiều Trác Phàm cùng người phụ nữ kia một trước một sau đi ra từ khách sạn rồi lên chiếc Hummer màu vàng kim lại hiện ra trong đầu cô một lần nữa....
Về phần Quý Xuyên đang bị cô khóa trái bỏ ở ngoài, anh đã tìm y tá lấy chìa khóa, đang chỉ huy người ta cửa mở. Dĩ nhiên là do vừa rồi anh nói nếu không đưa chìa khóa mở cửa cho anh, rất có thể anh sẽ phá cửa xông vào.
Bởi vì anh thấy sau khi Tiếu Bảo Bối nhìn điện thoại di động một chút, sắc mặt vô cùng không tốt. Dưới tình hình như thế, anh thật sự rất lo lắng cho Tiếu Bảo Bối, không biết cô có xảy ra chuyện ngoài ý muốn hay không.
Chỉ là khi Quý Xuyên đang định trực tiếp phá cửa đưa nhân viên y tế xông vào, thì cửa phòng bệnh đang khóa trái đột nhiên bị đẩy ra.
Tiếu Bảo Bối đi ra từ trong phòng bệnh, mặc dù sắc mặt vẫn còn chút tái nhợt, nhưng đã ăn mặc chỉnh tề. Mái tóc xõa ngang vai cũng đã được cột lên gọn gàng. Nhìn cô như vậy so với trước đó thì có tinh thần hơn rất nhiều.
"Bảo Bối, em không sao chứ?" Quý Xuyên là người đầu tiên xông tới khi thấy Tiếu Bảo Bối ra ngoài. Nhưng dù anh nhiệt tình như thế cũng không chiếm được bao nhiêu hảo cảm từ Tiếu Bảo Bối. Ngay lúc Quý Xuyên chuẩn bị bắt lấy tay của cô, cô liền không dấu vết tránh được.
"Bảo Bối, sao em lại xuống giường? Bây giờ em cần phải tĩnh dưỡng, biết không?" Thấy Tiếu Bảo Bối bài xích, Quý Xuyên chỉ có thể hỏi như thế.
"Tiểu thư, tình huống của cô tuy đã khá hơn một chút nhưng vẫn cần nằm viện quan sát. Làm phiền cô phối hợp với bác sĩ chúng tôi một chút, có được hay không?" Người đàn ông trung niên mặc áo blu dài màu trắng xuất hiện từ nãy chợt mở miệng nói lời này.
Đoán chừng, cái gọi là phải phối hợp với “bác sĩ” trong miệng ông ta là để chỉ chính bản thân ông ta.
Về phần y tá mà Tiếu Bảo Bối gặp trong phòng bệnh lúc nãy, trong lúc nhất thời vẫn đang trầm mặc.
Bỏ hết tất cả những lời phản đối ở phía sau, Tiếu Bảo Bối là nói: "Tôi không muốn ngây ngốc nằm viện, tôi muốn xuất viện!"
"Hiện tại không được Bảo Bối! Em không nghe thấy lời dặn của bác sĩ sao?" Quý Xuyên còn định thuyết phục cô.
Dù sao cũng chỉ ở chỗ này, anh mới có thể nhìn thấy Tiếu Bảo Bối bất cứ lúc nào bất cứ ở đâu.
Nếu để cô về đại trạch Kiều gia, không biết mười ngày nửa tháng anh còn có thể gặp cô một lần hay không...
Cho nên, hiện tại Quý Xuyên khuyên nhủ cô một chút, ngoài bởi vì lo lắng ra còn bởi vì lòng riêng của bản thân...
"Tôi muốn về nhà! Các người có nghe thấy hay không? Nếu không để tôi đi, tôi sẽ đập hết chỗ này của mấy người!" Đừng vì bình thường thấy cô ôn hòa mà lầm tưởng cô là cừu non.
Nếu cô thật sự bộc phát hung dữ, thì chuyện gì cũng có thể làm ra được.
Mà Quý Xuyên, chính là nhân chứng cho điểm tính khí này của Tiếu Bảo Bối.
Trước kia anh cũng cảm thấy cô nhóc đầu này nhu nhu nhược nhược, chuyện gì cũng không làm được.
Nhưng chính là anh đã lầm, vì vậy mà trước kia còn thiếu chút nữa bị đánh thành tổ ong vò vẽ.
"Chuyện này..." Nhìn Tiếu Bảo Bối căn bản nghe không vào lời khuyên của người khác, bác sĩ y tá cũng không có cách nào giữ cô lại. Cuối cùng, bọn họ phải đồng ý để Tiếu Bảo Bối xuất viện.
Thật ra thì, Tiếu Bảo Bối nóng lòng về nhà cũng là vì có nguyên nhân của mình.
Bởi vì cô lo lắng khi mình không có nhà Kiều Trác Phàm sẽ dẫn người phụ nữ mặc váy đỏ kia về, diễn trò tu hú chiếm tổ chim khách!
Cho nên, dù cho bây giờ cô đang tức giận với Kiều Trác Phàm, nhưng cô sẽ không ngốc đến mức dâng cái ổ nhỏ vốn thuộc về mình vào tay kẻ khác...
Chỉ là vào lúc này, Kiều Trác Phàm còn chưa biết.
Anh cảm thấy, hôm nay cô nhóc đầu này có chút cáu kỉnh như vậy?
Nhưng sau khi ôm cô một chút, Kiều Trác Phàm liền nghe tiếng hít thở đều đều truyền ra từ trước ngực mình.
Đoán chừng do tối qua nha đầu này ngủ không ngon nên mới cáu kỉnh như vậy!
Nhìn bộ dáng cô khi ngủ, Kiều Trác Phàm lại thu cô vào trong ngực. Sau đó, anh cũng dần thiếp đi...
—— đường phân cách ——
"Mau tới đây ăn chút gì đi, đừng đứng bên đó nhìn mãi!"
Tiếu Bảo Bối tỉnh lại lần nữa, thời điểm đi từ trên lầu xuống, trên bàn đã bày sẵn thức ăn.
Vừa rồi, chính mùi đồ ăn từ đây đã hấp dẫn cô xuống lầu.
Được rồi, từ sáng sau khi nôn xong, cô vẫn chưa ăn chút gì. Đến bây giờ, bụng không có gì cũng bắt đầu đánh trống.
Mặc dù vẫn còn giận Kiều Trác Phàm, nhưng Tiếu Bảo Bối không cưỡng lại được nhiều đồ ăn ngon thế kia, đi thẳng tới ngồi xuống, cầm đũa lên bắt đầu ăn.
Đây chính là điều mà Kiều Trác Phàm mong đợi nhìn thấy nhất.
"Ăn chậm thôi! Ở đây còn rất nhiều, chắc canh sẽ đủ cho em ăn no!" Nhìn dáng vẻ ăn như sói nuốt hồ dương của Tiếu Bảo Bối, Kiều Trác Phàm cũng không hỏi Tiếu Bảo Bối về chuyện lúc sáng mà ngược lại ngồi xuống bên cạnh, lần lượt gắp thức ăn vào chén cho cô.
Nhưng hôm nay, không biết có phải khẩu vị của Tiếu Bảo Bối có phải đặc biệt tốt hay không, mà những món ăn tầm thường như thế kia cô lại không soi mói Kiều Trác Phàm.
- -- --------
Khoảng mấy tuần trước bọn mình người thì bận ôn thi, người thì có việc không rút ra để edit nên có chút chậm trẽ. Thời buổi sau dịch nên cũng hơi khó, mong bạn đọc thông cảm. Bọn mình đã trở lại để lấp hố rồi đây, mọi người tiếp tục ủng hộ nhé ^^