Hôn Nhân Bất Đắc Dĩ

Chương 377: Thật là vinh hạnh quá".




Lúc Hạ Phương đến được nơi Lâm Giang Vũ nói thì ở đây đã trở về với tĩnh lặng.





Không có bất kỳ tên khả nghi nào tụ tập, cũng không có bất kỳ chỗ nào không ổn.



Men theo dọc đường, Hạ Phương cố gắng liên lạc với Lâm Giang Vũ nhưng lại thất bại.



Điện thoại của hắn ta không gọi được, thậm chí cô còn dùng cách liên lạc đặc biệt giữa thành viên đội bảo vệ nhưng vẫn không tìm được Lâm Giang Vũ.



Hạ Phương nhíu mày, thầm nghĩ: Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi?



Sắc mặt cô hơi trầm xuống, lái xe đi một vòng quanh khu thì phát hiện có hai tên lính canh cửa khá khả nghi đứng ở ngoài một nhà kho cũ, biết chắc ở đó có vấn đề nên cô không vội vàng chạy đến ẩn nấp gần đó.



Cô nhẹ nhàng hạ gục mấy tên canh cửa rồi xông vào trong kho hàng.







Đi dọc một đường vào trong thì nghe được truyền đến một tiếng vang lớn, hình như có người đang cãi vả.



Hạ Phương yên lặng tới gần, muốn nghe cho rõ bọn họ đang nói gì thì bỗng, xung quanh đột nhiên sáng đèn lên, từng tia sáng soi thẳng vào người cô.



Một đấm người bỗng tuôn ra từ bốn phía, vây quanh Hạ Phương lại ở giữa.



Trong tay bọn họ cầm mã tấu và gậy sắt, phải có khoảng hơn hai mươi tên, vây kín xung quanh Hạ Phương, không lọt một kẽ hở nào.



Hạ Phương bỗng nở nụ cười, đẩy mũ bảo hiểm lên một cái rồi nhìn quanh một lượt, cô cười khinh hếch cằm lên, không chờ bọn chúng ra tay, cô đã lập tức xoay người, nhanh chóng lao vào lòng địch.



Cô ra tay rất nhanh, tựa một tia chớp đen, nhanh chóng lướt qua lại giữa hơn hai mươi mấy người.



Chỉ mất hơn hai phút cô đã lần nữa trở về vị trí đứng chính giữa, quần áo vẫn chỉnh tề ngăn nắp, không chút xộc xệch, nhưng trên đất đã nằm la liệt hơn hai mươi người cùng vũ khí rải rác....



Hạ Phương nhìn một lượt những tên nằm trên đất, phủi tay một cái rồi cởi nón bảo hiểm xuống, để lộ gương mặt còn đeo mặt nạ đen, trông rất tương xứng với bộ đồ đen tuyền cô đang mặc.



Sắc mặt cô trầm xuống, giọng điệu cũng lạnh tanh: "Ra đây!"



"Bộp bộp bộp...", một người đàn ông trẻ tuổi đeo một chiếc mặt nạ màu bạc bước ra, vỗ tay một cái, phía sau có thêm bốn năm người cũng bước ra.



Thấy dáng vẻ gọn nhẹ của Hạ Phương, đôi mắt sắc lẻm như diều hâu hơi nheo lại, quan sát một lượt Hạ Phương: "Không ngờ người chúng tôi muốn gặp là Charles của đội bảo vệ, nhưng lại bất ngờ gặp được chân thân Thiết Diện, ha ha ha... Thật là vinh hạnh quá".



"Anh đây bày ra cục diện lớn như vậy chăng lẽ chỉ để nghênh đón tôi?", Hạ Phương lạnh lùng đánh giá người đàn ông đó.



Gã mặc một chiếc sơ mi trắng, quân tây đen, vóc người cao chừng một mét tám, thanh mảnh gầy gò, trên mặt đeo một chiếc mặt nạ rồng rất giống kiểu của Hạ Phương, khiến người ta có cảm giác sâu không lường được.



Nhưng quanh người lại tỏa ra một luồng khí âm trầm khác hẳn với khí thế trượng nghĩa của Hạ Phương.



"Túc?", Hạ Phương hỏi một câu.



Người đàn ông cười lớn: "Ha ha ha... Có thể khiến lão đại Thiết Diện nhớ tôi, không uổng công mấy năm qua tôi dốc sức tìm cảm giác tồn tại ở cửa sông Trừng này".



Hạ Phương nhếch miệng: "Ai cũng bảo Túc là tôi phiên bản khác, trước giờ tôi đều không tin, nhưng bây giờ thấy được anh rồi, tôi lại thật sự có cảm giác rằng mình bị bắt chước".



Hạ Phương nói thẳng ra một cách ngạo mạn, khiến cho vẻ mặt của người đàn ông thoắt cái sầm xuống, nhưng sau đó lại cười lớn: "Lão đại Thiết Diện cũng thấy vậy à? Vậy thì thú vị đấy".



"Tôi có thấy vậy hay không không quan trọng, quan trọng là mặt nạ của anh...", Hạ Phương giễu cợt một tiếng: "Trông xấu quá".



Rốt cục người đàn ông cũng không giữ được vẻ mặt, ánh mắt sắc lên: "Xem ra cô không định nói chuyện đàng hoàng với tôi?"



Hạ Phương nhún nhún vai: "Anh nghĩ trăm phương ngàn kế mời tôi đến đây chẳng lẽ chỉ vì muốn nói chuyện đàng hoàng?"



Người đàn ông bỗng nhiên cười lớn: "Ha ha ha..."



Gã bước lên trước, đánh giá Hạ Phương một lúc lâu rồi mới nghiêng đầu nói: "Đúng đấy, tôi thật sự muốn nói chuyện đàng hoàng với cô, nhưng không phải bằng miệng".


Dứt lời, gã sầm mặt xuống, tức tốc lao về phía Hạ Phương.