Hôn Nhân Bất Đắc Dĩ

Chương 346: "Nhà họ Hạ đúng là không tốt lành gì!"




Đầu bên kia hừ lạnh: “Tôi không muốn điều bất trắc nào xảy ra. Chắc chắn LM sẽ điều tra chuyện này, một khi họ tìm thấy Cố Vân Lý thì họ cũng sẽ dễ dàng tìm thấy anh. Tối nay anh nhất định phải gặp cô ta, làm thế nào đó để cô ta nhận tội hoặc đổ tội cho chị gái của Hạ Phương. Chuyện đó sẽ không còn liên quan đến chúng ta nữa, nếu không thì Amphile và anh đều sẽ toi đời”.



"Nina đừng lo, Cố Vân Lý thực sự rất tận tâm với anh. Chỉ cần anh nói vài lời ngon ngọt và ngủ với cô ta thì lập tức cô ta sẽ quên mất mình là ai”, Trần Văn Hạ tự tin nói.





An Nina hừ lạnh một tiếng: “Đừng coi thường chuyện lần này. Nếu nhận tội thì Cố Vân Lý sẽ phải vào tù, cô ta không ngu ngốc đến mức tự mình gánh vác mọi chuyện”.



Trần Văn Hạ lập tức mỉm cười lấy lòng: “Anh biết, Nina, cho dù Amphile có chuyện gì xảy ra thì anh vẫn sẽ luôn ở bên cạnh em. Mặc kệ quá khứ đi, sau này chúng ta sẽ bắt đầu lại từ đầu. Hai ngày nữa anh sẽ ly hôn. Nina, đợi ly hôn xong anh sẽ cưới em, cả đời chỉ thuộc về một mình em”.



"Tôi đã nói là tôi không muốn kết hôn, anh muốn ly hôn hay không thì tuỳ anh, không liên quan gì đến tôi!”, An Nina nói xong thì lập tức cúp điện thoại.



Trần Văn Hạ nghiến răng nghiến lợi: “Hừ, hãy chờ đó An Nina, rồi anh sẽ khiến em phải cưới anh”.



Sau khi xem camera giám sát, Cố Vân Lý đã không còn sự đau khổ nữa, cô ta ngồi sụp trên mặt đất, lộ ra nụ cười mỉa mai.



Thì ra nỗ lực của cô ta bao nhiêu năm qua không hề gây được ấn tượng với anh. Trần Văn Hạ chỉ coi cô là một con tốt không thể thiếu của anh ta, khi cần thì sẽ lợi dụng, khi không cần nữa thì sẽ thẳng chân đá đi.



Ngay cả khi đang lừa dối cô ta, anh ta cũng không dịu dàng được như khi nói chuyện với An Nina.







Trần Văn Hạ chưa từng nói muốn ly hôn để cưới cô ta, cùng lắm cũng chỉ nói với rằng anh rất yêu cô, nhưng vì kết hôn một cách ngu ngốc nên hiện tại không thể cho cô ta danh phận.



Vậy mà khi ở chỗ An Nina thì lại hoàn toàn khác.



Cố Vân Lý càng nghĩ càng cảm thấy lạc lõng, cô ta tưởng rằng mình và Trần Văn Hạ đang yêu nhau, nhưng không ngờ đó chỉ là mơ tưởng của bản thân, sau khi bị bán còn giúp người ta đếm tiền.



"Sếp Phương, sếp Khôn, tôi xin lỗi. Tôi sẵn sàng bồi thường và chấp nhận hình phạt với những tội lỗi tôi đã gây ra cho LM trong vài năm gần đây”.



Hạ Phương tưởng rằng Cố Vân Lý sẽ tiếp tục bảo vệ Trần Văn Hạ, nhưng không ngờ lại nghe thấy cô ta chế nhạo: "Xin hãy gọi cảnh sát. Sếp Phương, sếp Khôn, tôi sẽ kể hết những gì tôi biết. Tôi phải khiến những người làm tôi tổn thương trả giá gấp nghìn lần”.



Hạ Phương liếc nhìn Sở Lâm Khôn.



Sở Lâm Khôn cười nói: "Cảnh sát đã đợi ở bên ngoài từ lâu rồi, cô còn muốn nói gì nữa không?"



Bây giờ Cố Vân Lý mới hiểu, dù mình có nói hay không thì hôm nay cũng sẽ không thể an toàn bước ra khỏi văn phòng này.



Cô ta cười khổ rồi cúi đầu: “Tôi chỉ hận bản thân mù quáng, phá hỏng công việc, huỷ hoại cuộc đời chỉ vì một người đàn ông không yêu mình. Nhưng, tôi có cách giúp anh ta leo lên thì cũng có cách để đạp anh ta xuống”.



Nói xong, Cố Vân Lý lập tức đứng dậy rồi cúi đầu chào Hạ Phương và Sở Lâm Khôn lần nữa: "Thật xin lỗi, là lỗi của tôi. Nếu còn cơ hội thì tôi nhất định sẽ thay đổi, báo đáp LM vì sự bao dung mà mọi người dành cho tôi”.



Cố Vân Lý bị cảnh sát bắt đi, vụ bê bối giữa Amphile và LM cuối cùng cũng kết thúc.



Tiếp đến là vấn đề giữa Can và Amphile.



Bây giờ, việc LM phải làm là chuẩn bị kỹ lưỡng cho họp báo ra mắt sản phẩm mới.



Chập tối, Hạ Phương nhắn tin cho Tư Thành bảo rằng sẽ không về nhà ăn cơm mà cùng Lucy Mộ Dung đi mua sắm.



Từ đêm sinh nhật hôm đó, tâm tình của Lucy Mộ Dung vẫn luôn u ám, mấy ngày nay Hạ Phương lại rất bận rộn nên hiếm khi dành thời gian cho cô ấy.



Ăn tối xong, Lucy Mộ Dung muốn đi uống rượu, Hạ Phương cũng không từ chối cô ấy.



Cô chỉ lo lắng hỏi: "Cậu có chắc là không có gì muốn nói với mình không?"



Lucy Mộ Dung cứng người một lát rồi lắc đầu: "Mình có thể xảy ra chuyện gì chứ? Chỉ là dạo này gặp chút phiền toái với Hạ Lâm Dịch..."



Anh ta vẫn chưa bỏ cuộc?



Hạ Phương nhíu mày: "Anh ta làm gì cậu?"



Lucy Mộ Dung nhẹ nhàng thở dài: “Là do mình vô tích sự, để bố mẹ anh ta đến tận nhà làm ồn. Họ nói anh ta đã biết sai rồi, còn nói cũng thấy rất tức giận khi mình phát sinh quan hệ với người đàn ông khác… Vì mọi người đều ô uế nên không cần phải quan tâm đến quá khứ?”



Đáy mắt Lucy Mộ Dung hiện lên một chút giễu cợt: “Đây là lần đầu tiên mình phát hiện người nhà họ Hạ đều không bình thường. Bỏ qua việc Hạ Lâm Dịch nói ra những điều kỳ quái đó đi, nhưng mình không ngờ người nhà của anh ta cũng vậy. Bọn họ bảo mình cũng một giuộc với anh ta, cớ gì phải giả vờ trong trắng, ăn nói như kiểu mình mới là người có lỗi với nhà họ Hạ bọn họ.



“Lúc đầu, bố mẹ đã khuyên mình đừng nên tính toán chi li như vậy. Nhà mình không lớn mạnh như nhà họ Hạ, nên đừng nên làm lớn chuyện thì hơn. Nhưng khi nhìn thấy bộ mặt ghê tởm của nhà họ Hạ, bố mẹ mới nhận ra rằng không có ghê tởm nhất, chỉ có ghê tởm hơn”.



"Nhà họ Hạ đúng là không tốt lành gì!"



Lucy Mộ Dung mắng xong thì liền kéo Hạ Phương vào quán bar rồi gọi hai ly rượu, vừa uống vừa thở dài: “Bây giờ, mình chỉ mong nhà họ Hạ sớm bỏ cuộc, đừng ngày nào cũng quấy rầy gia đình bọn mình nữa, bố mẹ mình sắp chuyển đi luôn rồi đây này”.



Khoé miệng Hạ Phương giật giật, đột nhiên nhìn thấy một bóng người quen thuộc, nhanh chóng kéo Lucy Mộ Dung cười nói: "Cậu thực sự muốn thoát khỏi nhà họ Hạ sao?"



Ánh mắt Lucy Mộ Dung mờ mịt: "Đương nhiên, thành tâm thành khẩn đây này”.



Hạ Phương nhướng mày cười nói: "Mình có cách, cậu có muốn phối hợp với mình không?"



Lucy Mộ Dung ngước mắt lên và nhìn thấy Hạ Lâm Dịch đang ôm ấp một người phụ nữ cách đó không xa, cô ấy cau mày: "Mình nên làm gì? Chỉ cần thoát khỏi anh ta được thì mình sẽ làm bất cứ điều gì”.