“Dừng!”, Nguỵ Hàm Như ngăn cản Anmolly còn đang thao thao đạo lý, cười nói: “Cố vấn Anmolly, những chuyện cô vừa nói người hâm mộ đều đã biết rồi. Chuyện chúng tôi muốn biết là sau khi thiết kế đầu tiên của Can bán ra đã lập tức hot, nhưng hợp đồng này của các người lại kéo dài bốn năm, chưa lần nào sửa đổi, là vì Can không muốn sửa đổi hay sao? Hay vì anh ấy không nói, Amphile cũng tự động quên mất giá trị tăng lên nhanh chóng của anh ấy?”
Lúc đầu Can là người bình thường, không có chút lý lịch, hợp đồng đơn sơ cũng có thể hiểu.
Nhưng sau khi thiết kế đầu tiên được bán ra, Can lập tức nổi tiếng, nhưng Amphile lại chưa từng liên lạc nói rõ tình huống với Can, mà lại chọn im lặng tiếp tục nhận bản thảo. Sau đó coi như chưa từng có gì diễn ra, mua bản thảo với giá rẻ bèo, bán ra với giá trên trời, danh tiếng và lợi nhuận đều thuộc về Amphile, nhưng Can lại chẳng hay biết gì, thật sự rất quá đáng.
Nghe thấy thế, Anmolly cười khẽ: “Như Như và các bạn à, Amphile chúng tôi là một doanh nghiệp, chúng tôi là người làm ăn, điều chúng tôi chú ý là lợi ích, nhưng cũng không hoàn toàn là lợi ích. Về chuyện hợp đồng này của Can, trước kia tôi cũng từng nói rồi, Amphile không phải tổ chức từ thiện, chuyện thiết kế của Can đắt hàng chúng tôi có phản hồi với cậu ấy, nhưng bản thân Can cũng chưa từng nhắc đến chuyện thay đổi hợp đồng, chúng tôi cũng đâu phải nhiều tiền không có chỗ để tiêu, đâu có lý do gì mà tự đi đưa tiền cho người khác đúng không?”
“Nếu các bạn là một công ty, các bạn sẽ chủ động tăng lương thăng chức cho một nhân viên làm việc xuất sắc nhưng chưa từng trao đổi nhiều với công ty, ngày thường chỉ có việc giao bản thảo không?”
Câu hỏi này của Anmolly chọc giận không ít người trước màn hình.
Bất cứ một nhân viên ưu tú nào cũng đều xứng đáng nhận được sự coi trọng của một cấp trên tốt.
Vì sao thời xưa lại có nhiều nhà thơ có tài nhưng không gặp thời? Chẳng phải là vì không được lòng quan lớn sao?
Mà nếu Can đã rất vừa ý Amphile, sự thành công của Can cũng giúp Amphile phát triển hơn, nhưng bọn họ vẫn luôn chèn ép Can thì chẳng phải là vong ơn bội nghĩa sao?
Nhưng cũng có không ít người nói Can không tự đấu tranh vì mình thì có thể trách ai được?
Nếu cậu ta chịu đấu tranh thì có lẽ mọi chuyện đều sẽ khác.
Ví dụ như lần này, chẳng phải cậu ta mới ầm ĩ một tí, Amphile đã sửa đổi hợp đồng với cậu ta rồi sao?
Rõ ràng là cậu ta tham lam, thấy LM cho nhiều lợi ích hơn nên bắt đầu lật lọng, làm ra chuyện có lỗi với Amphile.
Nguỵ Hàm Như im lặng nhìn bình luận.
Cô ấy không ngờ trên thế giới này vẫn có nhiều người có suy nghĩ giống Anmolly và Amphile như thế.
Xem ra quan điểm giữa người và người thật sự chênh lệch rất nhiều.
“Vậy cô giải thích thế nào về việc xưởng làm đồ nhái của công ty mình bị bại lộ, xâm phạm đến quyền lợi của Can?”, Nguỵ Hàm Như hỏi.
Anmolly cười khẽ: “Cô đã nói chuyện này chỉ là tin đồn, cũng không có chứng cứ nào có thể chứng minh tất cả chuyện này là thật. Amphile là thương hiệu thiết kế lễ phục cao cấp đứng số một số hai toàn cậu, vẫn luôn bị làm nhái nhưng chưa bao giờ bị vượt qua. Vì chúng tôi luôn bán với số lượng có hạn, có quá nhiều người thích Amphile, bọn họ không mua được bản gốc của chúng tôi thì có thể sẽ vì quá yêu thích mà chọn mua hàng nhái cao cấp. Mà những năm qua Amphile chúng tôi vẫn luôn phê phán việc làm hàng nhái, bảo vệ quyền lợi hợp pháp của nhà thiết kế”.
“Trong tình huống đó, xuất hiện những nhà xưởng làm hàng nhái cũng không có gì lạ. Nếu người tung tin đồn cũng không có chứng cứ xác thực chứng minh Amphile chúng tôi mở xưởng làm hàng nhái, thì tất cả những chuyện này đều là phỉ báng, Amphile chúng tôi sẽ để bộ Tư pháp truy cứu trách nhiệm liên quan, tin rằng luật pháp sẽ trả lại sự trong sạch cho Amphile”.
Lời nói đầy chính nghĩa của Anmolly khiến không ít người có thiện cảm với cô ta.
Nhưng cũng chỉ ngầu chưa tới một giây.
Cô ta vừa nói xong, bên ngoài phòng hợp đã có tiếng gõ cửa vang lên, sau đó là tiếng bước chân dồn dập, thư ký vội vàng đi vào: “Sếp Anmolly, xảy ra chuyện rồi, cảnh sát đến…”
Anmolly sa sầm mặt: “Có chuyện thì từ từ nói, cuống cuồng cái gì? Chúng ta cũng không làm chuyện xấu, cần gì phải sợ cảnh sát?”
Thư ký tái mặt muốn nói gì đó, cuối cùng chỉ có thể cắn môi, xoắn ngón tay không dám lên tiếng.
Mà lúc này cảnh sát cũng mở cửa đi vào.
“Cho hỏi ai là cố vấn Anmolly của Amphile?”, cảnh sát dẫn đầu mặc đồng phục đẹp trai, dáng người cao to, trên người mang theo khí thế chính nghĩa: “Công ty dính líu đến hành động xâm phạm bản quyền nghiêm trọng, phiền cô cùng chúng tôi đi điều tra”.