Trơ mắt nhìn bản thân bị người khác tấn công, bị dẫm đạp xuống dưới?
Chắc chắn không thể!
Hạ Phương lười biếng cong môi, tựa người vào ghế sofa rồi bình tĩnh nói: "Tôi thấy thế này, không phải họ đang cố đẩy LM vào rắc rối sao? Vậy chúng ta cứ xem như không biết gì hết, chuyện này đợi ngày mai hẵng bàn tiếp nhé”.
Hạ Phương nói xong, lập tức đứng dậy rời khỏi phòng.
Sở Lâm Xuyên nghe được những lời đó thì cảm thấy rất lo lắng.
Đặc biệt là khi nãy, anh ấy lướt weibo thì nhìn thấy độ phổ biến của tin tức đang tăng rất nhanh, người bình luận cũng càng nhiều, giờ đã bị đẩy lên đầu bảng tin rồi.
Hiện tại có năm, sáu bài đăng về LM đều nằm trong danh sách tìm kiếm phổ biến.
Nếu cứ tiếp tục như vậy thì tương lai LM sẽ thất thủ mất?
“Sếp Phương…”, Sở Lâm Xuyên vội vàng đuổi theo Hạ Phương, sốt ruột muốn giữ cô ở lại.
Đúng lúc này, Sở Lâm Khôn cũng đi ra từ phòng hút thuốc. Cậu ta nhìn thấy Hạ Phương rời đi thì có chút lo lắng: "Sếp Phương, cô đi đâu vậy?"
"Về nhà đi!", cô khoanh tay trước ngực rồi thản nhiên nói: “Chuyện lần này chắc chắn đối phương đã chuẩn bị kĩ càng. Tình hình hiện tại đang rất căng thẳng nên tạm thời chúng ta không thể hành động hấp tấp, hai anh em cậu cũng vậy. Nhớ rõ, đừng đưa ra bất kì thông báo nào mà chưa có sự cho phép của tôi, mọi chuyện cứ để ngày mai rồi bàn tiếp”.
Nói xong, cô liền hỏi Sở Lâm Khôn: "Cậu có điều tra được gì không?"
Sở Lâm Khôn chán nản lắc đầu: "Không có..."
Cậu ta thực sự không thể tìm được bất kỳ manh mối nào. Dù sao Sở Lâm Khôn tự thấy bản thân vẫn luôn rất cẩn thận, chưa bao giờ để lộ sơ hở.
Hạ Phương khẽ gật đầu: "Không cần nóng vội, tối nay cậu cứ về nhà ngủ một giấc thật ngon đi, chuyện này ngày mai tôi sẽ có cách xử lý”.
Khi thấy dáng vẻ bình tĩnh của Hạ Phương, hai người họ lập tức nhìn nhau, trong mắt chứa đầy bối rối và lo lắng.
Nhưng Hạ Phương là thiết kế trưởng của bọn họ, chuyện này không chỉ là việc của LM mà còn là việc của Hạ Phương. Bản thân cô không vội thì cho dù hai anh em họ có nóng lòng đến đâu cũng không thể làm gì khác, chỉ đành đi theo cô vào thang máy.
Khi bước tới cửa thang máy, Sở Lâm Xuyên như người mất hồn, va vào bức tường bên cạnh khiến giấy tờ trong tay rơi tán loạn xuống đất.
Anh ấy định thần lại, chuẩn bị cúi xuống nhặt lên thì lập tức nghe thấy Sở Lâm Khôn kích động hét lên: "Tôi nhớ ra rồi!"
Sở Lâm Xuyên bị cậu ta doạ cho giật mình, sửng sốt nhìn Sở Lâm Khôn: "Cậu nói cái gì?"
Sở Lâm Khôn nghiêm túc nhìn Hạ Phương: "Sếp Phương, hôm đó tôi đi ra từ văn phòng của cô rồi đụng phải một người ở thang máy. Giấy tờ trong tay rơi hết xuống đất, mặc dù tôi nhặt lên ngay lập tức… Nhưng không loại trừ khả năng người đó đã nhìn thấy…”
Hạ Phương hơi nhíu mày, bước ra khỏi thang máy rồi nói với Sở Lâm Khôn: "Bây giờ chúng ta đến văn phòng của anh đi, tôi muốn xem bản hợp đồng đó".
Cô nói với Sở Lâm Xuyên: “Sếp Xuyên, nhờ anh vào phòng an ninh tìm camera giám sát ngày hôm đó”.
Mặc dù cô tự đi tìm sẽ nhanh hơn nhưng Sở Lâm Xuyên đang mất hồn mất vía như vậy, sợ rằng nếu không được giao việc gì đó thì anh ấy sẽ càng thẫn thờ hơn nữa.
Khi đến văn phòng của Sở Lâm Khôn, cậu ta lấy ra một bản hợp đồng từ ngăn kéo được khóa mật khẩu rồi đưa cho Hạ Phương. Cô xem qua và lập tức phát hiện ra vấn đề.
"Lúc đầu tôi có kèm thêm một tờ phương án B vào đây, nhưng bây giờ không thấy nữa".
Để toàn vẹn mối quan hệ hợp tác giữa LM với Can, Hạ Phương đã chuẩn bị hai bản A và B. Can cho rằng phương án A là đủ rồi, nhưng cô cảm thấy phương án B sẽ có lợi hơn cho cậu ta.
Vốn dĩ Hạ Phương mời được Can về là đã lợi cho bản thân lắm rồi, nên cô không muốn mọi người nghĩ rằng mình bắt nạt Can.
Vậy nên Hạ Phương không hủy bỏ bản phương án B, mà kẹp vào cùng tài liệu chính.