Đúng vậy, cô như có sẵn một bản vẽ trong đầu vậy, mỗi lần hạ bút xuống đều chuẩn xác vẽ được thứ cần vẽ, nhanh đến khó tin, không có chút nét thừa nào cần xóa đi.
Hình ảnh này khiến Tô Tử Ninh nhìn mà sững người.
Cô ấy vẫn luôn biết Hạ Phương rất giỏi, nhưng so với tận mắt chứng kiến thì lại là một chuyện khác.
Hơn nữa không phải sếp Phương đang vẽ bản thiết kế cho bộ lễ phục giá trên trời đó sao? Sao mà...
"Rót cho tôi cốc nước đi, chuẩn bị tan làm rồi đây", Hạ Phương ung dung lên tiếng, động tác trên tay không nghỉ.
Tô Tử Ninh không dám suy nghĩ nhiều, vội vàng xoay người đi rót một cốc nước đến.
Chỉ mất có vài phút mà bản vẽ dưới tay Hạ Phương đã đến bước hoàn thành cuối cùng.
Cô thả bút trong tay xuống, cầm ly nước lên uống một hớp, sau đó vươn vai giãn cơ, cô nhìn Tô Tử Ninh nói: "Ngạc nhiên lắm đúng không, thắc mắc tại sao tôi không vẽ thiết kế lễ phục?"
Tô Tử Ninh bị đoán được suy nghĩ, mặt hơi ửng hồng, gật đầu đáp: "Đúng ạ, sếp Phương tăng ca đến giờ này, em cứ tưởng..."
Hạ Phương lười biếng nghiêng đầu, nhìn Tô Tử Ninh rồi nở nụ cười tinh nghịch: "Lúc xế chiều thì đúng là đang vẽ bộ lễ phục đó, nhưng đến bảy tám giờ tối tôi đã vẽ xong rồi".
Tô Tử Ninh kinh ngạc đến há hốc miệng.
Chỉ mất một buổi chiều đã hoàn thành?
Chuyện này...
Ở LM, ngoại trừ Hạ Phương ra, nhà thiết kế giỏi nhất ở đây vẽ một bản thảo cũng mất ít nhất ba ngày.
Dù sao thiết kế không chỉ chú tâm đến việc vẽ đẹp, mà còn phải mang tính sáng tạo cũng cảm hứng ngẫu nhiên.
Chỉ có bản thiết kế đủ các yếu tố mới lạ nhưng vẫn phù hợp với chủ đề mới là một thiết kế hoàn mỹ.
Vì vậy có rất nhiều người sẽ dùng nguyên một ngày chỉ để tìm cảm hứng, rồi lại dùng thêm hai ba ngày đến để hoàn thiện cảm hứng này, cuối cùng mới bắt tay vào vẽ.
Nhưng Hạ Phương tính luôn cả buổi sáng thì chỉ tốn có một ngày...
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Tô Tử Ninh, Hạ Phương ngẩng đầu nhìn cô ấy, có chút cạn lời: "Kinh ngạc như vậy làm gì? Lẽ nào em cũng giống đám người bên ngoài nghi ngờ năng lực của bà chủ?"
Bị Hạ Phương nói thẳng như thế, Tô Tử Ninh vốn đang đỏ mặt giờ như muốn nướng chín luôn bản thân.
Cô ấy hé miệng, lúng túng không nói nên lời.
Hạ Phương cũng không tiếp tục trêu cô nàng nữa, chỉ thu lại bản vẽ rồi uống thêm chút nước, vươn vai một cái nữa: "Lúc chiều vẽ xong bản thảo kia thì đột nhiên linh cảm bùng phát, thấy thời gian còn sớm nên tôi tiện thể vẽ luôn sản phẩm mùa thu cho công ty..."
"Ừ, tôi đúng là thiên tài mà, sản phẩm mùa thu năm nay có thể công bố sớm rồi", Hạ Phương cười vỗ vỗ vai Tô Tử Ninh: "Trễ rồi, về nhà nghỉ ngơi đi, tôi không vì em tăng ca theo tôi mà cho phép mai đi làm trễ đâu nhé".
Tô Tử Ninh cứng người tại chỗ, nhìn bóng lưng lười biếng đang đi khỏi văn phòng của Hạ Phương, bỗng không nhịn được nở một nụ cười.
Sếp Phương của bọn họ quả là một cô gái có năng lực siêu phàm, toàn thân luôn tỏa ra hào quang rực rỡ, khiến người khác không thể không thích.
Hạ Phương hỏi Tô Tử Ninh thì biết nhà thiết kế giỏi nhất ở LM vẽ thiết kết cũng cần mất ba ngày mới hoàn thành được.
Thế là cô quyết định tối hôm sau mới liên lạc cho Lệ Minh Nhã đến xem bản phác thảo.
Dù sao nếu Lệ Minh Nhã biết cô chỉ mất có nửa ngày đã vẽ xong bản thảo thì chắc chắn sẽ thừa cơ bới mẻ, bảo cô có thái độ qua loa.
Nhà thiết kế cao cấp đều cần ba ngày trở lên mới hoàn thành, cô chỉ mất có hai ngày thì có quá đáng quá không?
Hạ Phương ngẫm nghĩ một lúc thì quyết định cứ tiếp tục bận rộn những chuyện khác trước.
Nhưng buổi chiều ngày hôm đó Sở Lâm Xuyên đã vội vàng chạy vào văn phòng của cô, sắc mặt khó coi nói: "Sếp Phương, Lệ Minh Nhã quả nhiên đã bảo chú cô ta từ chối không nhận đơn đặt kim cương của chúng ta".
Hạ Phương hơi ngẩn ra: "Hình như tôi đâu có bảo mọi người gửi đơn mua kim cương?"
Sở Lâm Xuyên có chút chột dạ, đáp: "Là tôi bảo phòng vật liệu đi mua đấy, vì các vật liệu khác cô đã chuẩn bị xong xuôi hết, chỉ có kim cương là chưa thấy cô có sắp xếp gì, tôi lo sẽ bị chậm tiến độ thiết kế... Nên đã bảo cấp dưới đi tìm hiểu tình hình kim cương bây giờ như thế nào, không ngờ rằng... Bên bỏ hàng kia bảo gần đây kim cương tự nhiên hoàn mỹ đang thiếu hàng trầm trọng, trong vòng nửa tháng không nhận thêm đơn hàng đặt mua kim cương loại này nữa".
"Rõ ràng tuần trước chúng tôi cũng từng đặt mua loại kim cương này bên họ, họ còn bảo vẫn còn số lượng lớn, chỉ sợ chúng tôi không có tiền thôi. Vậy mà bây giờ đột nhiên lại nói thiếu hàng nghiêm trọng, còn nửa tháng tới không nhận thêm đơn nữa chứ, rõ ràng là đang nhằm vào chúng ta mà".
Lời của Sở Lâm Xuyên khiến Hạ Phương rơi vào trầm tư.
Cô khẽ gật đầu: "Anh nói không sai".
Nhưng nếu cô đã biết thì sao còn bình tĩnh như thế?