Tư Thành lười biếng đáp: "Đêm nay anh có tiệc xã giao, chắc không về kịp, tối mai anh nấu cơm rồi cả nhà cùng ăn nhé?"
"Ừ, vậy anh làm việc tiếp đi".
Cúp điện thoại, Hạ Phương báo cho Tiết Lan Hâm biết Tư Thành không về ăn cơm, sau đó đi đến thư phòng tìm vài cuốn sách nghiên cứu.
Cô không dám bất cẩn gì trong bản thiết kế cho Lệ Minh Nhã, đây không chỉ là lời tuyên chiến của tình địch, mà còn là một cơ hội để LM phô diễn trước toàn thể thế giới.
Cô ăn cơm với mẹ xong thì xuống lâu tản bộ hai vòng cùng bà, sau đó Hạ Phương trở về tắm rửa sạch sẽ, tiếp tục chui vào thư phòng bận rộn.
Mãi đến hơn mười hai giờ khuya, Hạ Phương mới ra khỏi thư phòng, phát hiện Tư Thành vẫn chưa về.
Cô nằm trên giường nhắn tin nói chuyện với Lucy Mộ Dung và Ngụy Thung một lúc.
Ngụy Thung hỏi cô khi nào trở lại Kinh Thành, còn giục cô về sớm một chút.
Hạ Phương luôn cảm thấy cô gái này hình như có chuyện gì muốn lừa mình, hỏi thì lại không nói, nên cô đành thôi, nhắn lại với cô ấy: "Nửa tháng sau em về".
Ngụy Thung kích động gọi ngay cho cô: "Nửa tháng nữa hả? Em chắc chưa?"
Hạ Phương: "Có chuyện gì à?"
Ngụy Thung lập tức ấm ức cắn môi: "Phương cưng à, vết thương của chị vẫn chưa khỏi hẳn đâu, chị còn đang chờ em về chữa cho xong đây này!"
Hạ Phương nhíu mày: "Không phải em kê đơn cho chị rồi sao? Chị uống theo đơn thuốc đó thì thêm vài ngày nữa là sẽ khỏi hẳn, không ảnh hưởng đến việc chị nhảy mở màn đâu".
Ngụy Thung nói quanh co một lúc, rốt cục không giấu được: "Dạo này chị thấy khỏe hơn rồi nên tăng cường việc tập luyện..."
Sắc mặt Hạ Phương sầm xuống: "Chị chê mình sống lâu quá rồi đúng không? Hả Ngụy Thung!"
Mặc dù cô là bác sĩ, nhưng cũng đâu phải thần tiên!
Làm sao có thể hô biến một cái là vết thương của cô ấy lập tức lành lại!
Huống hồ vết thương sau lưng của cô ấy còn sâu như thế, Hạ Phương dám đảm bảo nếu cô ấy chịu nghe lời là có thể tham gia biểu diễn mở màn đã là khó lắm rồi, vậy mà cô ấy...
"Chị chỉ sợ không tập luyện lâu ngày sẽ dẫn đến cơ thể bị khớp cứng. Em cũng biết mà, lần mở màn này rất quan trọng với chị, chị cần dùng nó để chứng minh bản thân... Chị không thể dễ dàng chịu thua như vậy được!"
Hạ Phương nén giận xuống trong lòng, trầm giọng nói: "Em biết chị có áp lực lớn, nhưng có phải chị bỏ ngoài tai lời em nói không? Chị nghĩ em là vạn năng à?"
"Chị sai rồi... cục cưng ơi...", Ngụy Thung oan ức nói: "Vậy là bây giờ chị chỉ có thể từ bỏ thôi hả?"
"Em kê thuốc cho chị thêm một lần nữa, trong lúc uống thuốc có thể vận động cơ thể điều độ, nhưng!! Không được tập luyện!"
"Chị biết Phương cưng là tốt nhất mà, chị yêu em nhất!", Ngụy Thung rốt cuộc cũng vui vẻ lại.
"Cũng nhớ giữ tâm trạng vui vẻ, có gì không thoải mái phải nói cho em ngay, đừng tự buồn lòng mãi, tâm thái ngột ngạt cũng ảnh hưởng rất nhiều đến tình trạng cơ thể".
"Chị biết rồi, yêu em nè!", Ngụy Thung hớn hở reo lên, hai người lại nói thêm vài câu, Hạ Phương hỏi triệu chứng cụ thể của Ngụy Thung rồi lập tức kê cho cô ấy một đơn thuốc khác.
Lúc xong việc đã hơn mười hai rưỡi, Tư Thành vẫn chưa trở về.
Hạ Phương buồn chán bắt đầu lướt điện thoại.
Trên mạng cô không có nhiều bạn, bản thân cô rất ít khi cập nhật trạng thái, cũng không quan tâm người ta làm gì.
Chỉ là trong lúc buồn chán thì lướt xem thử, bỗng cô thấy một bức ảnh đi thăm nghĩa trang của người bạn nào đó.
Cũng không biết có phải do Lục Trí Vân ảnh hưởng hay không, Hạ Phương phóng lớn tấm ảnh kia lên.
Vốn chỉ tùy tiện xem thử thôi, không ngờ rằng trong tấm ảnh này thật sự có một bóng người quen thuộc.
Là Tư Thành...
Tuy anh đứng rất xa ống kính, nhưng bóng người điển trai đó Hạ Phương chỉ cần liếc mắt cũng nhận ra được.
Vậy là lời của Lục Trí Vân nói là thật?
Nhưng anh chưa từng nhắc đến chuyện này với cô.
Ngay cả hôm nay đi viếng mộ cũng chưa từng nói với cô.
Không chỉ như vậy, Hạ Phương đột nhiên phát hiện hình như cô chẳng biết gì về Tư Thành cả.
Thậm chí ngay cả thân thế của anh cũng phải đến hai ngày trước cô mới biết.
Lúc trước kết hôn với Tư Thành, Hạ Phương chỉ là nhất thời kích động, cũng từng cảm thấy người đàn ông này không tệ, nhưng chưa từng nghĩ giữa bọn họ sẽ thật sự nảy sinh tình yêu.
Sau khi kết hôn, cô bị sự săn sóc và dịu dàng của Tư Thành lay động, hai người sống chung ngày càng ngọt ngào.
Bây giờ ngẫm lại mới thấy, cô không biết tự khi nào đã quan tâm đến anh nhiều như vậy.
Nhưng cô lại hoàn toàn không biết chuyện gì về anh...
Vậy... là do anh cố gắng che giấu, hay là do cô quá tự tin vào bản thân, chưa từng hỏi anh chuyện gì?