Hôn Nhân Bất Đắc Dĩ

Chương 302: "Rốt cuộc anh định nói gì?"




Cô dừng bước, ánh mắt đi từ Tư Vũ Dao sang Âu Dương Như Tuyết.



Ngay từ lần đầu gặp gỡ, Hạ Phương đã cảm thấy cô bé kia là người đầu óc đơn giản chứ không âm mưu toan tính.





Tuy cô ấy không ngừng lén lút ra tay với cô, nhưng Hạ Phương vẫn tin rằng Tư Vũ Dao bị người khác đầu độc xúi giục.



Nên cô mới không màng tất cả mà ra tay cứu người.



Bây giờ xem ra, cô quả nhiên không nhìn lầm.



Thế là Hạ Phương đứng lại xem kịch từ xa.



"Kìa Vũ Dao, đang yên đang lành thì thím nói xấu thím út làm gì chứ? Mấy chuyện này ai cũng biết hết mà, có phải thím cố tình bịa ra đâu...”



Âu Dương Như Tuyết làm ra vẻ tội nghiệp: “Thím út của cháu cũng là em dâu của thím, thím nói xấu cô ấy chẳng phải là nói xấu cả nhà sao?"



Tư Vũ Dao nhíu mày hỏi lại: “Vậy rốt cuộc thím có gì bất mãn mà lại phải chê nhà họ Tư như vậy?"



Hạ Phương nghe xong suýt thì bật cười.



Âu Dương Như Tuyết lúng túng đỏ mặt, môi khép mở hồi lâu mới kéo Tư Vũ Dao đến gần: “Cháu... cháu nói gì vậy hả? Sao thím lại nói xấu nhà họ Tư cho được? Thím về làm dâu thì cũng là một phần trong gia đình, phải có trách nhiệm giữ gìn tôn nghiêm của cả nhà chứ...”



"Nhưng rõ ràng ban nãy thím đang nói xấu thím út với mấy cô này. Hôm qua cũng chính thím nói với cháu thím út là người không đàng hoàng nên cháu mới tung tin đồn nhảm về cô ấy trong giới thượng lưu...”



"Cháu quá ngây thơ nên tin lời thím nói, bây giờ hóa ra thím út là người tốt, còn thím mới là người xấu!"







Tư Vũ Dao đường đường chính chính thừa nhận hành vi của mình đêm qua là do Âu Dương Như Tuyết xúi giục, khiến quần chúng hóng hớt xung quanh không khỏi nhìn cô thêm kỹ càng, bắt đầu suy nghĩ xem cô có nói thật hay không.



Tư Vũ Dao lại nói: “Cháu sẽ đứng ra đính chính chuyện này, hy vọng về sau đừng ai đặt điều gì về thím út nữa. Cháu tin mắt nhìn người của chú út, nếu thím út là người xấu thì chú đã nhìn ra rồi. Chuyện của thím út không nhọc thím hai và các cô đây quan tâm!"



Nói xong thì quay phắt đi.



Vẻ mặt sáng sủa sạch sẽ, hai mắt trong vắt sáng lên vẻ kiên định và dứt khoát.



Hạ Phương cứ tưởng mình sẽ phải hao tâm tốn sức để thay đổi ấn tượng của cô cháu gái này, nào ngờ chưa gì đã làm được.



Cô bèn cười cười quệt mũi rồi đi về phía ban công.



Nơi đó cửa đang khép hờ.



Bữa tiệc đang diễn ra rôm rả, tiệc mừng thọ lại ít khi diễn ra nên sẽ ít có ai rảnh rỗi chạy ra ban công chơi.



Hạ Phương đứng đó hóng mát, nhìn khắp khuôn viên bao la bên dưới mà lại tấm tắc về tài lực của nhà họ Tư.



Không hổ là phú hộ lớn nhất Giang Lâm.



Cô cảm nhận có người đến gần, không xoay lại mà tiếp tục đứng đó.



Chợt ngửi được mùi khói thuốc bay tới, Hạ Phương nhíu mày, lùi lại vài bước để tránh đi làn khói, sau đó nhìn thấy một gương mặt cao quý, xinh đẹp mà lạnh lùng.



"Cô là vợ mới của Tư Thành?", đối phương cầm điếu thuốc trong tay, tóc xoăn gợn sóng tôn lên khí chất sang chảnh, mặc đồ dạ hội đỏ thẫm và đôi giày cao 10 cm tô điểm thêm cho vóc dáng cao gầy, phối hợp với những đường cong nuột nà tạo thành vẻ đẹp vừa lạnh lùng vừa hoang dã.



"Là cái con quan hệ bừa bãi, về nước bị người yêu bỏ rồi nhân cơ hội bò lên giường anh ấy?", Lệ Minh Nhã buông giọng xỉa xói đầy ngông cuồng và khinh rẻ.



Hạ Phương không buồn phản ứng gì, chỉ liếc nhìn cô ta một cái rồi quay đi nhìn nơi khác.



"Ê, bà đây đang hỏi cô đó!", Lệ Minh Nhã vốn định đến dằn mặt Hạ Phương để cô biết rằng Tư Thành là của cô ta, ai dám mơ ước anh sẽ phải trả giá đắt.



Nào ngờ đối bị đối phương bơ đẹp, giận đến hai má đỏ bừng.



Hạ Phương không những không buồn nói lại mà còn cất bước định đi.



Lệ Minh Nhã vung tay túm cánh tay cô lại: “Thứ con gái con đứa vô liêm sỉ! Mày dám xem thường tao hả?"



Một giây sau, Hạ Phương đã bóp chặt lấy cổ tay cô ta khiến Lệ Minh Nhã đau đớn vô cùng, trợn trừng mắt lên: “Bỏ ra!"



"Cô là ai mà muốn tóm thì tóm, muốn tôi buông là tôi phải buông? Làm vậy lại mất mặt tôi quá", Hạ Phương cười mỉa, càng bóp mạnh hơn.



Lệ Minh Nhã đau đến nhe răng nhưng quật cường không chịu kêu đau, chỉ khẽ rít lên: “Mày biết tao là ai không hả? Dám đụng đến tao là đụng đến thế giới ngầm ở Giang Lâm! Mày có là vợ của Tư Thành tao cũng đếch sợ!"



Hạ Phương chỉ cười: “Tôi có không phải vợ của Tư Thành cũng không việc gì phải sợ cô", rồi đẩy mạnh cô ta ra: “Mà tôi còn là vợ anh ấy đấy thì sao?"



Nhìn theo bóng lưng đối phương dửng dưng rời đi, Lệ Minh Nhã giương nanh múa vuốt: “Hay cho con điếm ti tiện! Tao sẽ không tha cho mày đâu! Chờ đấy!"



Nói rồi lấy điện thoại ra: “Tề Phi! Gọi người đến đây ngay! Mau lên!"



Gần đến lúc ông Tư cắt bánh, Hạ Phương bèn ở lại.



Cô tìm một góc vắng vẻ ngồi xuống, nhìn Tư Thành trổ hết công phu tiếp đãi khách khứa.



Dáng thì cao, mặt lại đẹp, đứng giữa đám đông mà vẫn sáng nhất, lại còn thái độ ung dung bình thản, ăn nói lưu loát tự nhiên, trời sinh chính là người có thể đảm đương việc lớn.



"Khéo thật, chúng ta lại gặp nhau rồi, bạn học Hạ Phương", đương lúc Hạ Phương ngắm anh nhà mình đến ngẩn ngơ, Lục Trí Văn xuất hiện.



Cô không ngờ hắn cũng sẽ ở đây, ánh mắt trở nên sâu hơn: “Anh Lục”.



"Không ngờ anh Thanh lại dẫn cô về dự tiệc mừng thọ của ông cụ, xem ra anh ấy xem cô là vợ thật", Lục Trí Văn khe khẽ thở dài: “Cô may mắn thật đấy”.



Hạ Phương không vội phản ứng, chỉ điềm tĩnh nhấp một ngụm đồ uống.



"Tiếc cho cô Lệ xuất hiện không đúng thời điểm. Cô ấy yêu thích anh Thành như vậy, chịu ở bên bầu bạn đến tám năm, cuối cùng vẫn thua thời gian và sự mới mẻ”.



"Nếu anh không còn chuyện gì để nói thì có thể đứng dậy đi một vòng", Hạ Phương lãnh đạm buông lời, hoàn toàn không có hứng tiếp chuyện.



Lục Trí Văn lại cười hỏi: “Là tôi lắm lời, nhưng có lẽ cô còn chưa biết quá khứ của anh Thành?"



Ánh mắt Hạ Phương đanh lại, rõ ràng không muốn nghe tiếp.



Lục Trí Văn lại điếc không sợ súng: “Không biết cũng không có gì lạ. Tám năm trước chúng ta còn học lớp bảy, nhưng anh Thành đã hơn hai mươi rồi. Đó cũng là năm anh ấy mất đi người phụ nữ mình yêu thương nhất”.



"Rốt cuộc anh định nói gì?", Hạ Phương cất giọng lạnh tanh.



Lục Trí Văn: “Ngày mai là ngày giỗ của người đó, cô đoán xem anh Thành có đi thăm mộ không?"