Hồn Ma Theo Dâm Phụ

Chương 18




Thấm thoát những ngày nghỉ lễ đã qua.. Hoa đã trở lại trường học. Nàng đi rồi, người vui mừng nhấtcó lẽ phải nói là Luận, vì chàng đã nhận ra những phản ứng ngầin thật nguyhiểm từ đứa con.riêng gủa người.vợ sắp cưới cho cuộc tình ráp nối của chàng và Cúc.



Từ hôm Luận và Cúc cho Hoa biết ý định kết hôn. Phản ứng của Hoa'h'ên ngoài nhưđồng ý và mừng rỡ. Nhưng hơn ai hết, Luận đã nhìn thấy những con sóng ngầm uất hận tóe lửa xuyên qua ánh mắt của đứa lcon gái mới lớn lên này. Nhất là sau đêm Giáng Sinh, Hoa lầm lỳ ít nói và miết trong phòng cho tới ngày trở lại trường học.



Cũng vì vậy, khi Hoa đi lồi, Luận mới thở ra nhẹ nhõm. Tuy nhiên, chàng vẫn còn hồi hộp, vì hình như Cúc cũng đã linh cảm thấy có điều gì bất ổn trong cuộc hôn nhân này, Nhiều khi Luậ.n thấy nàng ngồi trầm ngâm cả giờ không nói năng gì. Không biết Cúc có nghi ngờ gì về âm mưu của chàng trong tai nạn xe hơi của chồng nàng hay không. Nhưng dù sao đi nữa những liên hệ tình cảm lén lút của chàng và Cúc từ ngay khi chồng nàng còn sống có thể làm cho Cúc tin tưởng vào Luận. Nhất là sự đòi hỏi xác thịt của nàng ở mức độ này, chắc chắn tất cả những trở ngại gì đi nữa cũng phải bị quên lãng một cách dễ dàng.



Quả đúng như những gì Luận suy nghĩ. Chính Cúc mới là người khổ tâm hơn ai hết. Hình như nàng đã đi hớ một nước cờ. Cú điện thoại chiều hômGiáng Sinhcủa mộtngười đàn bà nặc danh cho tới nay vẫn cứ ám ảnh nàng. Đành rằng nàng ngoại tình, nhưng không thể nào nhẫn tâm để cho tình nhân nàng giết chết người chồng nàng được. Cúc vẫn để bụng chuyện này và cố chờ đợi cuộc tiếp xúc với



người đàn bà cho tin tức kia. Nhưng cho tới hôm nay vẫn không thấy người đàn bà đó gọi lại. Không lý lại có người nào muốn đùa rỡn với nàng như vậy thôi hay sao?



- Em suy nghĩ gì mà thừ người ra vậy?



Cúc giật mình vì tiếng nói của Luận sát bên tai. Chàng tới sau lưng nàng từ lúc nào không hay. Hai tay Luận từ sau đã vòng qua bụng Cúc kéo nàng ngả vô người chàng. Cúc vừa nghiêng đầu về phía sau, bờ môi Luận đã gắn chặt lấy miệng nàng.



Tất cả những ưu tư trong người nàng tự nhiên tiêu tan thực mau. Máu trong người Cúc bắt đầu chảy mạnh. Hơi thở nàng dồn dập khi bàn tay Luận luồn xuống dưới. Trong nhà bây giờ chỉ còn hai người. Sự hồi hộp vì sợ đứa con gái



bắt gặp những hành động ân ái này không còn nữa. Hơn bao giờ hết, Cúc tự buông thả những ham muốn xác thịt thật dễ dàng.



Nàng ưỡn người lên để cho quần áo rơi rớt xuống sàn nhà thật nhanh và luồn tay vô trong mình Luận bấu chặt lấy những bắp thịt săn cứng như thép nguội của chàng.



- Anh ơi..



- Em...



Luận đã biếtphải làm gì; Chàng dìu nhẹ Cúc nằm ngửa trên tấm thảm dưới sàn nhà. Bây giờ không phải là lúc xê dịch xa xôi nữa. Khi hơl thở của Cúc đã dồn dập, người nàng hơi cong lên là lúc Luận biết phải nhập cuộc ngay. Luận đã có nhiều kinh nghiệm trong những trường hợp như thế này rồi.



- Anh... anh... ơi...



Bờ môi Luận rà lên ngậm chặt lấy miệng Cúc. Lưỡi chàng lùa qua môi nàng. Thân thể Cúc bắt đầu run lên thực dễ dàng. Nàng vặn vẹo, co rút, rên rỉ...



Bỗng chuông điện thoại reo vang. Luận vừa nhổm lên đã bị Cúc kéo ghì xuống.



- Không...



Nhưng chuông điện thoại vẫn reo làm cho cả Luận và Cúc cùng không chịu nổi nữa. Luận nói nho nhỏ:



- Để anh trả lời cho rồi nhe em.



Cúc mỉm cười, gật đầu.



- Không biết thằng cha nào mà lỳ lợm quá vậy. Làm người ta mất hứng hết trơn.



Luận tồng ngồng chạy ra góc nhà nhấc máy điện thoại lên, trong khi Cúc chạy vô buồng tắm. Nàng vừa mở nước thì tiếng Luận gọi ơi ới bên ngoài.



- Cúc ơi Điện thoại của em.



Cúc nói với ra:



- Ai đó anh?



- Anh cũng không biết. Một người b3n gái của em.



Tự nhiên Cúc có linh cảm một điều gì quan trọng sắp xẩy ra. Nàng lật đật lấy chiếc khăn lông lớn quấn quanh mình, chạy ra đỡ ống nghe điện thoại từ tay Luận.



- Alô, Cúc tôi nghe đây ạ.





- Chị có nhận ra giọng nói của tôi không. Tôi đã gọi điện thoại cho chị chiều hôm Noel ấy mà.



Tim Cúc đập mạnh, nàng hấp tấp nói: '



- Dạ... em nhớ chứ, nhớ chứ. Bây giờ chị ở đâu, em có thể gặp chị được không?



- Vậy đúng mười hai giờ trưa nay, chị tới thương xá Lion, chỗ người ta bán đồ ăn, tôi sẽ gặp chị.



Cúc lật đật nói:.



- Dạ, dạ nhất định em sẽ tới đó.



- Thú thực tôi chưa biết mặt chị, vậy để nhận diện nhau, xin chị hãy mặc áo trắng và cầm nơi tay một bông hồng mầu vàng. Khi tới đó, gặp chị, tôi sẽ nói: "Chào chị An Bình." để chị biết người đó là tôi.



- Dạ... như vậy thì tốt rồi...



- Chào chị....




Cúc bỏ điện thoại xuống mà lòng hồi hộp. Nàng vừa quay qua thì Luận cũng vừa từ buồng tắm đi ra, hỏi:



- Ai mà gọi điện thoại lỳ quá vậy?



Cúc cố mỉm cười, nói:



- À một người bạn lâu ngày không gặp. Chị ấy hẹn em mười hai gìờ trưa nay đi ăn cơm chơi.



Luận tới bên Cúc ôm lấy nàng, thì thầm:



- Nếu hôm nay anh không có hẹn, tới nhà bà đồng bóng mang danh "'Cậu Hai Trạng" gì đó thì.anh sẽ đi với em được rồi.



Cúc mừng thầm, nhưng nàng cũng làm bộ tiếc rẻ.



- Dạ, nếu có anh chắc' vui hơn.



- Vậy để anh bắt đền cho em trước khi em đi nhé.



Vừa nói, Luận vừa dìu Cúc nằm ngả xuống sàn nhà. Tháo nhẹ chiếc khăn lông quấn quanh mình nàng ra, chồm lên trên. Thân thể Luận vẫn còn nóng hôi hổi và mình chàng cứng ngắc.



Tâm trí Cúc lúc này còn mang mang cuộc nói chuyện điện thoại vừa rồi nên nàng không còn chút hứng thú nào nữa. Nhất là cuộc gặp gỡ này 'lại liên quan tới tội ác của Luận với chồng nàng. Nhưng nàng không muốn Luận nghi ngờ, bởi vậy Cúc cũng vòng tay ôm lấy tuận ghì xuống như mọi lần.



Dù vậy, Cúc cũng đã làm Luận hơi ngạc nhiên, vì khi chàng chồm lên, thân thể Cúc vẫn còn lạnh ngắt và mềm sèo Chàng đã cố mấy lần mà vẫn trật vuột hoài. Thân thể nàng hình như đang khép kín và lạnh tanh.



Nhưng điều khác thường này lại làm cho Luận hứng chí hơn bao giờ hết. Chàng có cảm tưởng như đang ôm trong lòng một người con gái chưa biết mùi đời là gì. Cái lạnh tanh của Cúc bây giờ như một sự rụt rè và sợ hãi của một thân thể chưa chín mùi. Luận có cảm tưởng như được ăn một trái cây xanh, mùi vị chua chua, chát chát...



Trong khi Luận như một con cọp dữ trên thân thể nàng thì Cúc lại càng bị ám ảnh bởi cuộc hẹn trưa nay. Những lời nói úp mở như: "Có liên quan tới tai nạn của chồng nàng", "Hãy coi chừng"... lại càng làm Cúc phân tâm hơn bao giờ hết. Nàng đã buông tay, nằm im lìm dưới mình Luận từ bao giờ cũng không hay.



Mấy bữa trước, Cúc có đọc một bài báo dài, nói về một anh chàng bán bảo hiểm, dàn cảnh đốt chết vợ lãnh được một triệu đô la. Rồi lại phá thắng xe của người vợ sau, gây ra tai nạn cho bốn mạng người, lãnh được hơn một triệu nữa. Những hình ảnh ấy làm nàng nghĩ tới tai nạn của An và món tiền bảo hiểm Luận và nàng vừa lãnh tuần trước. Bây giờ lại có cú điện thoại kia nữa làm tinh thần nàng càng bấn loạn hơn. Nhưng dù sao thì trưa nay chuyện trắng đen phải rõ ràng.



Luận đã mệt lả người. Anh chàng nằm vật qua một bê đi vào giấc ngủ thực dễ dàng. Cúc biết Luận đã phí sức quá nhiều. Nàng cũng hơi ngạc nhiên, không hiểu sao tự nhiên Luận lại hùng hổ như vậy để bây giờ nằm ngất ngư như một xác chết thế này.



Cúc lồm cồm bò dậy. Nàng đi nhanh vào buồng tắm như'trốn chạy. Cái thân thể tồng ngồng bất động của Luận dưới chân nàng làm cho Cúc chán ngán pha lẫn cảm giác buồn nôn. Nàng mở nước xả thực mạnh và cố tình chịu độ nóng cao hơn mọi ngày. Hơi nước.bốc lên mù mịt như một phòng tắm hơi. Da Cúc đỏ lên vì sức nóng của nước. Nàng cảm thấy dễ chịu hơn.



Tắm rửa xong, Cúc lại vội vã mặc quần áo thực mau, xuống nhà xe, lấy xe phóng ra phố như trốn chạy một điều gì chính nàng cũng không biết. Tới khi nhìn lại, đã thấy mình lái xe tới thương xá Lion tự bao giờ. Nàng lái xe vòng vô bãi đậu xe. Nhìn đồng hồ thấy còn quá sớm. Cúc xuống xe, lững thững đi dọc theo các cửa hàng.




Hôm nay trời vẫn còn lành lạnh, may mà nàng có mang theo chiếc áo.dạ khoác ngoài, nếu không mặc chiếc áo sơ mi trắng mỏng manh như bên trong này để cho người dân bà gọi điện thoại cho nàng nhận diện, có lẽ chết cóng vì lạnh cũng không chừng.



Cúc lại chợt nhớ lời người đó dặn nàng phải cầm nơi tay một bông hồng mầu vàng. Cúc tự nhiên mỉm cười, nghĩ tới con người này mới ngộ nghĩ làm sao. Bà ta có vẻ bị lậm vì những phim ảnh trinh thám, gián điệp mất rồi. Cứ làm như đi trao một tài liệu quốc phòng vừa đánh cắp được ở đâu đó nên phải dàn cảnh cuộc gặp gỡ bí mật và ly kỳ như thế này.



Bỗng Cúc nhìn thấy trong tủ kính một tiệm bán tạp hóa có trưng bầy nhiều loại bông vải. Nàng nghĩ người đàn bà kia chỉ nói nàng phải cầm một bông hồng mầu vàng mà không nói bất buộc phải là bông thiệt hay giá. Bởi vậy Cúc thấy mình có thể vô đây mua một chiếc bông hồng bằng vải cũng được rồi, và có lẽ như vậy còn dễ coi hơn là bông thực nữa.



Đi lòng vòng một hồi tới gần mười hai giờ. Cúc trở lại khu ăn uống mua một dĩa bánh cuốn ngồi ăn. Ăn xong, nàng vẫn chưa thấy có ai tới hỏi han gì. Cúc lại mua một ly chè ngồi nhâm nhi hơn một tiếng đồng hồ nữa cũng chẳng thấy ai. Nàng nghĩ, không lẽ người đàn bà nào đó có thể đùa giỡn một cách lốbịch như vậy. Cúc không còn đủ kiên nhẫn ngồi chờ lâu hơn nữa. Nàng chán nản ra về. Nhưng Cúc có biết đâu, từ lúc nàng cầm chiếc bông hồng vàng vô khu ăn uống là Lý đã bám sát lấy nàng rồi. Mục đích của Lý hôm nay là chỉ muốn nhận diện Cúc mà thôi. Nàng thấy chưa tới lúc phải ra mặt nên cứ để Cúc chờ đợi cho tới khi nàng ra về và Lý cũng đã lái xe theo tới tận nhà Cúc. Đợi cho Cúc vô nhà xong. Lý mới lái xe tới một nơi điện thoại ông cộng gọi cho Cúc.



Khi Cúc về tới nhà, vừa cởi hết quần áo thì chuông điện thoại reo vang. Nàng lật đật chạy lại nhấc' điện thoại thì đầu bên kia Lý nói:



- Xin lỗi, hôm nay tôi không nói chuyện được với chị, vì có người theo sau mà chị không biết.



Cúc cười hằn học.



- Không biết tôi cớ nên tin chị 'nữa hay không. Làm gì có ai theo tôi đâu.



Lý nói ngay.



- Chị cho là tôi không tới đó phải không?



- Có thể như vậy.



- Tại sao?



Tại vì chị chỉ muốn đùa giỡn một cách vô ý thức. Chứ đâu có thì giờ tới nơi hẹn.



- Thế chị có muốn tôi :nói cho chị hay chị tới đó và làm gì không?



Cúc cười mỉa mai.



- Chị thử nói xem.



- Chị cầm nơi tay một bông hoa hồng mầu vàng nhạt bằng vải chứ không phải bông thật có đúng hay không. Hơn nữa, tôi còn biết chị ăn một dĩa bánh cuốn và sau đó mua thêm ly chè ngồi nhâm nhi cho tới lúc ra về. Chị đi chiếc xe Toyota mầu trắng và đậu ở trước tiệm phở Hòa có đúng không?



Cúc đớ người, nàng lật đật nói:




- Trời ơi, thì ra chị có tới đó à. Bộ có ai theo tôi nữa hay sao. Có phải anh Luận hay không?



Không có tiếng trả lời. Cúc hỏi thêm mấy tiếng nữa mới biết đầu dây bên kia đã cúp máy rồi. Nàng bàng hoàng không biết kẻ theo mình là ai. Không lý nào Luận có thể làm được chuyện đó. Lúc Cúc tắm rửa xong, Luận còn mệt nhoài nằm bất động thì làm sao chàng có thể theo nàng được Nhưng ngoài chàng ra còn có ai biết nàng đi gặp người đàn bà lạ lùng kia nữa đâu. Tự nhiên Cúc thấy rờn rợn. Bây giờ phải làm sao...



Trong khi đó, Luận đang ở nhà bà Chín. Dù cho chàng mệt ngất ngư và lịm đi vào giấc ngủ vì phải quần thảo với Cúc, nhưag chỉ một lúc sau Luận từ từ tỉnh dậy. Chàng biết Cúc lật đật tới nơi người bạn gái hẹn ăn cơm trưa nhưng chân tay bải hoải, chàng đành nằm yên. Nhắmmắtlại nghe những bước chân đi vội vã của Cúc. Linh tính cho Luận biết Cúc đang dấu chàng một điều gì bất thường. Bởi vì hơn ai hết, Luận biết con người của Cúc. Nàng không thể nào giữ được một điều gì trong lòng mà không lộ ra nét mặt.



Ngay cả tới lúc Luận chồm mình trên thân thể nàng. Điều bất thường đó đã trải dài trên da thịt Cúc. Lúc đó Luận chưa nghĩ ra vì chàng còn đang hăm hở với những cảm giác đê mê lạ lùng. Nhưng khi nằm sải chân tay thì trí óc chàng lại làm việc không ngừng, và những gì biến đổi trên da thịt Cúc lại tới với chàng.



Cũng vì vậy, Luận đã cố nán lại nhà hai ba tiếng đồng hồ mà Cúc vẫn chưa về. Sau cùng, chàng đành phải đi tới nhà bà Chín vì lc' hẹn bán một cái bảo hiểm cho đám người này. Nhất là bà Chín đã gọi điện thoại dục chàng hai ba lần rồi nên không thế nào chần chừ được nữa. Sau khi Luận trình bầy sơ qua về các chương trình bảo hiểm cho mọi người nghe. Chín nói:



- Anh thấy đó, chỉ tôi và con em vợ anh Bẩy này là cần mua bảo hiểm nhất. Tôi thì vì công việc làm ăn. Còn con Lựu vì mới bảo lãnh qua, nó không được hưởng một đồng nào của chính phủ, cũng như chẳng có quyền lợi chi nên cũng phải mua bảo hiểm cho nó. Phòng khi ốm đau còn có tiền mà lo.



- Thế còn gia đình anh Bẩy đây thì sao?



Bẩy thi sĩ gãi đầu, cười hì hì:



- Tụi tôi ăn tiền xã hội nên cũng chưa cần thiết lắm.




Khất anh khi nào khá giả mới xin nhờ anh sau.



Luận gật gù.



- Cũng được, để tôi lo cho hai chị đây trước, rồi sẽ trình với anh những điều cần thiết trong trường hợp gia đình anh sau nhé. Bây giờ xin chị Chín với cô Lựu điền những điều cần thiết vô mấy cái tờ đơn này là xong ngay.



Chín cười khúc khích, nói:



- Tôi đâu có biết tiếng Anh tiếng em gì đâu mà anh bảo tôi viết chứ.



Luận mỉm cười, nói:



- Những lá đơn này chúng tôi có in cả tiếng Việt bên dưới nên chị đừng lo.



Lựu cầm tờ đơn cười cười.



Nhưn mà chị Chín cũng không đọc được tiếng Việt nữa thì ông phải lo rồi đó.



Luận vừa đưa mắt lên nhìn Bẩy định nhờ viết dùm Chín thì anh ta nói ngay.



- Xin lỗi quí vị nhé, tôi phải tới trường đón nhấy đứa nhỏ đi học về rồi.



Nói xong Bẩy thi sĩ lật đật ra cửa ngay. Bỗng Lựu la lên:



- Anh Bẩy, ai đưa em về đây?



Bẩy đứng lại gãi đầu, tỏ vẻ khó khăn:



- Em biết anh đón mấy đứa nhỏ về rồi là phải lên phi trường đón chị em liền phải không. Làm sao trở lại đây đón em được.



Lựu lật đậtbuông mấy tờ đơn xuốngbàn chạy theo Bẩy, miệng nói tíu tít.



- Bà hú anh, bộ không cho em đi đón chị Bẩy nữa hay sao.



Bẩy nói:



- Còn vụ bảo hiểm này thì sao?.



Lựu nhanh nhẩu.



- Thôi, để hôm khác đi. Ai bảo ông này tới trễ chứ.



Bẩy thi sĩ quay qua Luận cười dả lả.



- Vậy anh Luận làm ơn lo cho chị Chín đi nhé. Tôi biết con bé này nó chướng lắm. Chúng mình hẹn nhau ngày khác nhe anh.



Luận cũng không biết làm sao hơn. Chàng đành nói theo lấy lòng thân chủ mình vậy:



- Dạ... Không sao mà. Hôm nay anh chị bận thì tụi mình gặp nhau hôm khác chứ có gấp gáp gì đâu.



Đợi cho hai người đi rồi, Chín mới. nói với Luận.



- Anh tính dùm em coi, mua cái bảo hiểm nhân thọ khoảng một triệu thì thế nào?