Thứ Lang cũng không biết sao bản thân lại biết ngải cứu có thể cầm máu nữa, trong đầu em tự nhiên hiện ra nên mới buộc miệng nói thôi.
Tất nhiên ngải cứu có thể cầm máu là đúng, cái khác là Thứ Lang trước giờ chưa từng đọc sách gì về y học sao biết được phương pháp nhân gian đó. Cho dù trước đây em có bị té trầy tay, trầy chân hay chảy máu đi nữa thì đám gia đinh hoặc Thiên Đông sẽ lấy thuốc trong nhà bôi rồi cầm máu cho Thứ Lang chứ đám nhà giàu không ai còn cầm máu bằng lá ngải cứu, phương pháp đó thời nay chỉ còn nhà nghèo dùng thôi.
Nhất Lang nãy giờ quan sát em trai mình cũng bị kinh ngạc khi em biết mấy kiến thức này, anh dám chắc điều Thứ Lang vừa nói là chưa ai nói cho em biết, trong sách cũng chẳng ghi. Nhưng rồi lại dẹp bỏ suy nghĩ sang một bên, có lẽ do anh nghĩ nhiều rồi, có thể do Thứ Lang từng thấy ai đó dùng ngải cứu cầm máu nên biết thôi.
- Nhưng biết tìm ngải cứu ở đâu? xung quanh đây ít ai trồng lắm.
- Hình như phía sau nhà cháu có, bởi trước đây ông nội cũng hay trồng. Hy vọng là đủ cho Khuê Giới
Nghe Tràng Địa phu nhân hỏi, Nhất Lang liền đâm chiêu cố nhớ lại những loài cây cảnh sau nhà mình. Trước đây ông của bọn họ rất thích trồng cây, cây thuốc cùng nhiều lắm nên có lẽ sẽ có ngải cứu.
- Vậy em về lấy cho.
- Để anh đi, em sẽ không biết loài cây đó có hình dáng gì đâu, với lại nãy giờ em chạy tới chạy lui cũng nhiều rồi.
Nhất Lang biết em trai mình lo cho Khuê Giới, nhưng nhìn sắc mặt đỏ ửng của thằng bé anh cũng biết em đang say nắng nên thôi mình đi luôn vậy.
Lúc này Thiết Thái đang chuẩn bị phẫu thuật cho Khuê Giới thì liền dừng động tác lại rồi liếc nhìn 2 ảnh em nhà Tá Dã. Cậu nghĩ Thứ Lang biết ngải cứu có thể cầm máu thì phải biết hình dáng nó ra làm sao chứ, lúc nãy Nhất Lang lại bảo em không biết là thế nào?
Thôi vậy, gác lại chuyện đó sang một bên, Thiết Thái liền nhanh chóng lấy dao kéo ra rồi bắt đầu phẫu thuật cho Khuê Giới ngay sau khi người làm đem nước sôi lên.
Trong suốt quá trình Thiết Thái rạch vết thương của Khuê Giới ra Thứ Lang nhìn chăm chú không sót chi tiếc nào. Ban đầu Thiết Thái còn nghĩ em sẽ hoảng sợ nên có dặn trước là đừng nhìn, nhưng Thứ Lang chỉ lắc đầu rồi tiếp tục quan sát thôi, không biết sao tay em bất giác đặt lên bụng của mình như đang chịu sự đau đớn vô hình nào đó.
Không lâu sau Nhất Lang cũng đem ngải cứu đến, thật may là ông nội có trồng, nếu không chắc phải dùng phương pháp khác.
- Thứ Lang em đi giã nhuyễn cứu ngải ra xong cho 1 chút muối vào rồi đem lên đây.
Nhất Lang cũng chẳng khác gì, nhìn Thiết Thái phẫu thuật cho Khuê Giới, máu me tùm lum sợ Thứ Lang sẽ bị ám ảnh liền kêu em đi làm thuốc cầm máu.
Tất nhiên lời anh trai Thứ Lang không bao giờ từ chối liền cầm lấy lá đem đi. Mà nghĩ cũng lạ, nhà Trạng Địa có người làm sao lại sai em vậy chứ.
- Này là ngải cứu sao? hình như mình đã thấy nó ở đâu rồi thì phải.
Thứ Lang cầm lấy một cánh lá, ngắm nhìn đắm đuối xong lại đâm chiêu nói. Em đã từng thấy nó ở sau vườn nhà mình, nhưng lúc đó Thứ Lang chưa biết nó là ngải cứu. Giờ nhìn lại Thứ Lang lại thấy rất quen, nhưng không do em thấy ở vườn nhà mình mà lại thấy ở đâu đó rồi.
Thôi kệ đi, giờ không phải là lúc suy nghĩ nhiều, trước hết em nên giã thuốc xong đem lên cho Thiết Thái nữa.
- Xong rồi này
Không lâu sau Thứ Lang đem lên một bát ngải cứu đã giã nhuyễn đưa cho Thiết Thái, thật may là vừa lúc hắn đang cần. Giờ chỉ cần cầm máu rồi khâu lại vết thương nữa thôi là xong rồi.
- Tạm thời đã qua cơn nguy kịch, sớm nhất là 3 ngày, trễ nhất là một tuần sau cậu ta sẽ tỉnh lại. Đây là đơn thuốc tôi vừa kê, mỗi ngày 2 lần sắc cho cậu ta uống.
Thiết Thái đặt bút sang một bên rồi đưa mảnh giấy mình vừa viết cho mẹ của Khuê Giới, cẩn thận cân dặn đủ thứ. Nhưng Khuê Giới đang trong trạng thái hôn mê thì sao uống được.
- Nhưng Khuê Giới đang hôn mê thì sao uống thuốc? với lại có cần thay băng ở vết thương không?
Thứ Lang lo lắng nói, nãy giờ gấp gáp hắn không chú ý tới em, giờ nhìn lại mặt Thứ Lang vẫn còn đỏ lắm chưa giảm xuống. Không biết có thật là em đang say nắng không nữa.
- Cái này thì trông cậy vào gia đình, còn về thay băng thì yên tâm mỗi ngày tôi sẽ đến thay giúp cậu ta, với điều kiện...
- Bao nhiều tiền cũng được, miễn là con tôi bình an vô sự tôi sẽ trả
Không để Thiết Thái nói hết, Tràng Địa phu nhân đã liền lo lắng nói lại rồi. Tiền nhà bà không thiếu, muốn bao nhiêu cũng được hết chỉ cần coa thể cứu con bà thôi.
- Tôi không cần tiền, dù sao lần này về đây tôi là muốn học hỏi thêm, gặp người bị nạn sẵn lòng giúp, điều kiện thì coi như là thù lao đi. Yên tâm, không quá đáng đâu.
Nhất Lang nãy giờ quan sát Thiết Thái liền cười nhẹ khi nghe những lời cậu vừa nói, là làm từ thiện dữ chưa. Không lấy tiền mà còn đòi điều kiện, tích đức dữ à.
- Điều kiện gì?
- Cậu Thứ Lang sẽ là người đi cùng tôi...