Hồn Ma Lang Thang

Chương 3




Ban đầu Long Kiên còn phấn khích trong lòng muốn được nhìn ngắm dung mạo của thê tử mình xem thế nào. Nhưng khi tấm khăn voan đỏ được vén lên, toàn bộ dung mạo của Thứ Lang hiện ra, thì khuôn mặt của Long Kiên đã không còn sự phấn khích nào nữa mà thay vào đó là sự kinh ngạc, hoảng loạn.

Cái dung mạo này thật sự rất giống với một người mà hắn quen, đến nổi Long Kiên không chủ được mà buộc miệng gọi tên người đó.

Dù Long Kiên gọi rất nhỏ, nhưng Thứ Lang đứng đối diện vẫn có thể nghe thấy được hắn vừa gọi gì. Em cũng khá bất ngờ khi cái tên mà Long Kiên vừa gọi rất quen thuộc với Thứ Lang. Mạch Kỳ chẳng phải là cái tên mà tối nào cũng có người gọi em sao? Liệu người gọi em trong mơ có phải chăng là cậu ba Long Kiên.

Không chỉ mỗi Thứ Lang nghe thôi đâu mà tất cả những người trong buổi lễ đều nghe thấy hắn gọi cái tên cấm kị ấy. Thấy không khí có chút căng thẳng, Thứ Lang thì lại chẳng thích ngày vui của mình mà mọi người căng thẳng như thế bèn lên tiếng giải vay cái bầu không khí này.

- Có chuyện gì không ạ? Mạch Kỳ là tên thuở nhỏ của Thứ Lang, bây giờ ít người gọi Thứ Lang như thế đột nhiên cậu Kiên gọi làm em có chút giật mình mà chẳng phản ứng kịp.

Giọng nói ngọt ngào của Thứ Lang vang lên, phá tan cái bầu không khí căng thẳng lúc này. Thấy vậy mọi người cũng vội lấy lại dáng vẻ ban đầu, tiếp tục buổi lễ....

[...]

Tối hôm đó

Đúng với quy tắc của ông bà xưa thì sao khi lễ cưới kết thúc, Thứ Lang sẽ theo nhà trai về nhà chồng. Tuy không muốn xa gia đình, nhưng em cũng chẳng thể làm trái với quy tắc được.

Long Kiên còn ở bên ngoài tiếp khách bên nhà trai nên trong phòng tân hôn lúc này chỉ có mỗi Thứ Lang và Thiên Đông thôi. Nhìn chiếc vòng tay xấu xí được đúc bằng đồng trên tay, trong lòng Thứ Lang phức tạp vô cùng.

Trước khi đến đây em đã có một cuộc nói chuyện không mấy vui vẻ với người bạn thanh mai trúc mã của mình.



- Đó là chiếc vòng mà cậu Khuê tặng cậu đúng không ạ?

Thấy chủ nhân cứ nhìn mãi vào chiếc vòng đó, khuôn mặt lộ rõ vẻ tâm tư. Thiên Đông tuy biết câu trả lời rồi nhưng vẫn muốn hỏi.

Theo hầu Thứ Lang từ lâu tất nhiên nó cũng biết người trong lòng Thứ Lang là ai, chỉ tiếc cho số phận của họ có duyên nhưng không đến được với nhau.

- Suỵt...em nói nhỏ thôi Thiên Đông, chuyện này đến tai kẻ khác sẽ không hay đâu.

Thứ Lang giờ đã là người có chồng, Thiên Đông nói như thế lỡ ai trong nhà nghe được rồi suy bụng ta ra bụng người, bảo em có chồng rồi mà còn tư tình với kẻ khác thì không hay cho lắm. Thôi từ đoạn tình cảm này em giấu trong lòng đến mãi mãi luôn vậy.

- Em xin lỗi, em chỉ có chút tò mò thôi ạ

- Không trách em, chỉ trách cậu quá nhu nhược không bảo vệ được hạnh phúc của mình

Em và Khuê Giới là bạn thanh mai trúc mã của nhau, chiếc vòng Thứ Lang đang đeo trên tay chính là do Khuê Giới tặng vào sinh nhật năm 16 tuổi của Thứ Lang. Lúc đó hắn đã lên tận tỉnh trên để học hỏi thầy làm thế nào để đúc ra một chiếc vòng tay.

Chiếc vòng tay Thứ Lang đang đeo là thành quả đầu tiên Khuê Giới đúc được sau bao tháng ngày học hỏi, tuy có chút xấu nhưng Thứ Lang trân trọng nó dữ lắm. Đó cũng là món quà định tình của cả hai.

Khuê Giới đã hứa rằng sau này lớn hơn chút nữa, bao giờ anh cả Nhất Lang cho phép hắn sẽ liền đem sính lễ qua hỏi cưới Thứ Lang ngay. Ấy vậy mà chỉ thiếu chút nữa thôi Khuê Giới đã có được em nhỏ rồi, chỉ tiếc rằng đã chậm một bước. Em nhỏ bây giờ đã là vợ người khác.

Còn gì đau bằng việc nhìn người mình yêu trở thành vợ người khác, còn mình tuy được làm chú rể nhưng lại là rể phụ, rót rượu cưới cho em và rể chính. Đau thật đấy, rõ ràng hắn đến trước mà, gia đình Thứ Lang và hắn đều môn đăng hộ đối mà, cả 2 đều có cảm tình với nhau mà...vậy tại sao anh lớn lại ngăn cản bọn họ đến với nhau vậy chứ? À đâu, hắn đến trước nhưng lại chậm mất một bước. Ngay từ khi mới lọt lòng Thứ Lang đã được định là sẽ gả vào nhà ông hội đồng làng bên rồi còn gì, Khuê Giới và em chỉ là có duyên nhưng không có nợ.



- Cậu hai, cậu đừng buồn. Em nghĩ cậu Khuê cũng hiểu cho cậu mà.

Thấy cậu hai buồn, Thiên Đông cũng buồn thay cho em mà cuối thấp người xuống an ủi chủ nhân của mình. Giá như cái xã hội này không quá phong kiến thì có lẽ Thứ Lang và Khuê Giới đã được hạnh phúc bên nhau rồi, chỉ tiếc rằng đó là 2 từ giá như.

- Có lẽ cậu ba sắp vào rồi, em ra ngoài đợi nhé.

- Thiên Đông, em để cậu ở đây một mình thật hả?

Thứ Lang lộ rõ vẻ lo sợ khi thấy Thiên Đông có ý định rời đi, vội vàng níu tay nó lại mà hỏi. Đó giờ đi đâu cũng có Thiên Đông, đến cả lúc ngủ nó cũng bên cạnh em, giờ nó đi để Thứ Lang một mình trong phòng cùng người chồng mới cưới như thế khiến Thứ Lang có chút sợ.

- Nhưng nếu em ở lại với cậu thì sao cậu với cậu ba hành sự?

- Hành sự gì?

Thứ Lang ngơ ngác nhìn Thiên Đông, nhưng thằng nhóc ấy chỉ nháy mắt cười với em một cái rồi gỡ tay Thứ Lang ra xong chạy ra ngoài. Để lại một mình Thứ Lang trong căn phòng rộng lớn đó. Cậu út nhà Tá Dã vẫn còn ngay thơ quá nhỉ.

" Phù..."

Đột nhiên trong phòng nổi lên một cơn gió lớn khiến tất cả đèn nến trong phòng đều tắt hết, không gian lúc này bị bao trùm bởi một màu tối đen. Đột ngột xảy ra hiện tượng như thế làm cho Thứ Lang có hơi sợ, bèn lên tiếng gọi lớn tên Thiên Đông mong nó quay lại với em. Nhưng chợt nhớ ra ban nãy vì lạnh nên em đã nhờ Thiên Đông đóng hết cửa sổ lẫn cửa chính lại rồi mà, vậy thì gió ở đâu ra mà dập tắt hết đèn nến vậy?

" Hí hí...Mạch Kỳ ta đợi ngươi lâu lắm..."