Hôn Luyến [ABO]

Hôn Luyến [ABO] - Chương 38




Tần Tiêu vừa về đến nhà, Bố Trình không nói câu nào liền thẳng tay in luôn một cái tát lên mặt hắn, mẹ hắn ngồi cạnh không thể không nhíu mày một cái.

“Anh thực sự cố tình đối nghịch với tôi đấy à?’ Bố Trình nghiến răng “ken két”, cơn lửa giận không thể trong chốc lát mà dập tắt, đôi mắt  mở trừng nhìn thẳng Tần Tiêu như hắn đã phạm phải đại tội không thể tha thứ.

Tần Tiêu nhìn sang mẹ mình đang trầm mặc không nói, sờ lên khuôn bị đánh đến đau rát, giọng điệu khiêm tốn mà cung kính, không thể nghe ra là đang khó chịu, “Bố muốn nói đến chuyện nào?

“Chuyện nào? Chẳng lẽ còn cần tôi chỉ điểm cho anh nữa sao?”

Mắt Tần Tiêu khẽ dao động, “Bố muốn nói đến chuyện giữa con và Ngụy Thất  sao?”

“Anh rõ ràng biết tôi không hề hài lòng với Ngụy Thất, còn hết lần này đến lần khác dính lấy cậu ta!” Ông Trình tức giận liên tục đi qua đi lại,”Tần Tiêu, anh càng ngày càng to gan đấy!

“Bố, bố có hiểu lầm với Ngụy Thất.”

“Hiểu lầm cái gì? Hắn khiến cho Trình thị của ta mất hết cả thể diện là sự thật. Ông chỉ vào mặt Tần Tiêu giận dữ nói, “Tôi cho anh 3 ngày lập tức cắt đứt quan hệ với cậu ta.”

“Việc này có lẽ không được.”Tần Tiêu đứng thẳng người, nhìn bố mình, khóe môi khẽ nhếch, “Ngụy Thất đã bị con đán dấu rồi.”

“Tần Tiêu anh nói linh tinh cái gì cơ?” Cảm thấy tình hình không ổn mẹ Trình đành phải đứng dậy khỏi ghế, “Ngụy Thất  là beta làm sao con đánh dấu nó được?”

“Ngụy Thất  không phải beta, cậu ấy là Omega.” Tần Tiêu từ từ giải thích,”Bởi vì sử dụng thuốc ức chế trong thời gian dài nên người khác thưởng tưởng cậu ấy là Beta.”

Phải biết rằng, một Alpha cả đời chỉ có thể đánh dấu một Omega, Tần Tiêu làm như vậy không thể nghi ngờ là muốn phá vỡ kế hoạch thông gia với Cố gia.

Bố Trình trước giờ không hề nghĩ Tần Tiêu luôn nghe lời mình mà có thể cả gan làm loạn như vậy, “Anh___!”

Lời nói tiếp theo của Tần Tiêu càng khiến cho ông mở rộng tầm mắt, ông vốn cho rằng Tần Tiêu nhất định tham lam về quyền thừa kế của Trình thị, không ngờ lại vì Ngụy Thất  mà từ bỏ ý nguyện.

“Con sẽ lấy Ngụy Thất, nếu như hai người không thể tiếp nhận hắn vậy con sẽ rời khỏi công ty nhà họ Trình.”

Không chỉ có bố Trình ngạc nhiên mà ngay cả mẹ Tần cũng bị thái độ quyết liệt của Tần Tiêu làm cho giật mình, đứa con này của bà rõ ràng là có tình cảm sâu nặng với Trình Hi Hòa sao có thể trong thời gian ngắn đã đi đánh dấu Ngụy Thất, hơn thế còn đòi cưới cậu ta thực sự là một chuyện kỳ lạ.

“Tần Tiêu đây chính là lời anh nói, đừng có mà hối hận!” Ông thực muốn xem tên nhóc miệng còn hơi sữa này sẽ có thể làm loạn đến mức nào, “Anh thực sự cho rằng nếu rời khỏi Trình thị thì có thể tự mình lăn lộn sao?”

Đối với uy hiếp của bố mình,Tần Tiêu chỉ hời hợt đáp trả, “Vậy chúng ta cứ chống mắt lên coi xem.”

Nhìn thấy Tần Tiêu quay lưng rời đi, mẹ hắn liền đuổi theo, “Tần Tiêu con đứng lại cho ta!”

Trong ấn tượng của Tần Tiêu dáng vẻ của mẹ lúc nào cũng là dáng vẻ đoan trang, chưa từng mất kiểm soát như lúc này.

Tần Tiêu dừng bước, xoay người, yên  lặng nhìn mẹ.

“Vì sao? Mẹ Tần đi đến trước mặt Tần Tiêu, không hề cay nghiệt chất vấn hắn như bố Trình chỉ hỏi hắn, “Tại sao lại là Ngụy Thất?”

“Bởi vì con yêu cậu ấy.”

“Tần Tiêu con cảm thấy con gạt được mẹ sao?” Bà căn bản không tin là Tần Tiêu sẽ yêu Ngụy Thất, “Mẹ hỏi con lần nữa tại sao lại là Ngụy Thất ?”

Tính cách của Tần Tiêu thực tình rất giống bà, việc đã quyết định cho dù có là sai lầm đi nữa thì cũng quyết không quay đầu. Mẹ Tần thấy thái độ con mình kiên quyết đành hạ giọng nói, “Tần Tiêu nếu như đây là lựa chọn của con vậy mẹ cũng không ngăn con nữa.”

“Con phải suy nghĩ cho kỹ, hôm nay bước ra khỏi cánh cửa này, tất cả đều phải bắt đầu lại từ đầu?”

“Con đã chuẩn bị hết rồi sao?”

Rời khỏi Trình thị đối với Tần Tiêu là chuyện sớm muộn nên hắn đã chuẩn bị từ lâu. Vừa tốt nghiệp đại học hắn đã cùng bạn bè đầu tư cổ phiếu và hùn vốn mở một công ty đầu tư tài chính, hai người phối hợp với nhau rất ăn ý, công ty này ngày càng phát triển lớn hơn mặc dù không đến mức kiếm tiền không thua lỗ nhưng lợi ích thì cũng khả quan, công việc cũng coi như thuận buồm xuôi gió.

Tần Tiêu không trả lời vấn đề của mẹ mình chỉ nhẹ nhàng ôm bà một cái, “Mẹ, mẹ nhớ tự chăm sóc mình thật tốt con rảnh sẽ về thăm mẹ.”

Sau khi kết thúc kỳ phát tình, Trình Hi Hòa trở lại trường học thì bị kỳ thi cuối kỳ làm cho bù đầu, căn bản là không còn thời gian liên lạc với Tần Tiêu. Đợi đến khi kiểm tra xong Tần Tiêu muốn liên lạc với Tần Tiêu thì lại nhận được thông báo từ Diệp Dung Sâm là Tần Tiêu đã rời khỏi Trình thị, vị trí phó tổng đã sớm đổi thành người khác.

“Chuyện lớn như vậy sao bây giờ anh mới nói em biết?”

“Tôi sợ ảnh hưởng đến việc thi cử của em, vả lại chuyện này em cũng không thể tham gia.” Diệp Dung Sâm nghe bố mình nói là Tần Tiêu chủ động rời khỏi Trình thị, “Nghe nói là anh ta tự mình rời khỏi Trình thị.”

“Sao lại đột nhiên thế?” Trong ấn tượng của Trình Hi Hòa thì Tần Tiêu là một người trầm ổn, hướng nội, sẽ không hành động theo cảm tính, “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”

Diệp Dung Sâm không nói nhiều, “Tần Tiêu muốn kết hôn với Ngụy Thất  nhưng bố em không đồng ý nên anh ta chủ động rời khỏi Trình thị.”

“Anh ta muốn kết hôn với Ngụy Thất?

Diệp Dung Sâm lắc đầu, “Tần Tiêu nói như vậy về việc có kết hôn hay không hiện tại cũng chưa rõ.”

Trình Hi Hòa vẫn cảm thấy sự tình quá mức hoang đường, chuyện này thực không hề giống việc Tần Tiêu làm.

“Đúng rồi, còn một việc chưa nói với em.” Diệp Dung Sâm ngồi xuống cạnh Trình Hi Hòa ôm eo cậu, nói: “Ngụy Thất  không phải  Beta mà là Omega, cậu ta đã bị Tần Tiêu đánh dấu.”

Trình Hi Hòa kinh ngạc đến mức không khép miệng được, Ngụy Thất  là Omega? Tần Tiêu còn đánh dấu anh ấy?”

“Chuyện này quả thực tôi cũng không nghĩ tới, nghe nói Ngụy Thất  vẫn luôn sử dụng thuốc ức chế nên chúng ta mới không phát hiện được.” Tin tức Ngụy Thất  là Omega cũng khiến Diệp Dung Sâm kinh ngạc một hồi.”

Chuyện tình hai người này mà còn không dứt chắc sẽ loạn Diệp Dung Sâm nói vài câu liền bắt đầu nói sang chuyện khác, “Đúng rồi, kỳ thực tập của em chắc là bắt đầu từ tuần sau à?”

“Ừm, cuối tuần sau bắt đầu.”

“Khi nào thì xong?”

“Tầm 2 tháng, tầm giữa tháng tám sẽ xong.

Diệp Dung Sâm suy nghĩ chút nói, “Vậy thì thời gian nghỉ còn hai tuần nữa, tôi đưa em đi du lịch tuần trăng mật.”

Chuyến đi tuần trăng mật cứ như vậy mà ra đời, Trình Hi Hòa tranh thủ gọi điện thoại cho Tần Tiêu, qua điện thoại hai người vẫn hỏi thăm nhau như bình thường. Lúc nhận điện thoại là ở bên cạnh Ngụy Thất  Tần Tiêu chỉ nói khi nào có lịch kết hôn sẽ thông báo cho cậu sau đó liền vội vã cúp máy, giống như sợ người kia truy hỏi chuyện gì.

Việc Ngụy Thất  là Omega không thể giấu được nữa, vừa đến công ty hắn cũng cảm nhân được không ít lời xì xào bàn tán sau lưng mình. Có điều chức vụ của hắn là luật sư cao cấp người ta có muốn nói cũng không thể nói quá được. Trong công ty luôn có mấy người không ngại thị phi, nhìn thấy hắn liền vui vẻ nói, “Luật sư Ngụy, chúc mừng anh.”

Trong lòng Ngụy Thất  không thoải mái đương nhiên cũng sẽ tỏ thái độ không tốt với Tần Tiêu. Nhưng Tần Tiêu hắn như con gián đánh mãi không chết cho dù Ngụy Thất  có nói lời cay đọc đến thế nào người đàn ông này vẫn luôn giữ vẻ mặt cười trừ, nhẹ nhàng dỗ dành hắn.

Tần Tiêu mỗi ngày đều chăm chỉ đón Ngụy Thất  tan làm, nhưng Ngụy Thất  cũng coi như không thấy hắn, tự mình lái xe rời đi. Dù sao thì tiệc vui không kéo dài, ngày đó xe Ngụy Thất  không biết bị làm sao mà không thể khởi động được, Tần Tiêu chờ bên ngoài nhìn thấy vậy liền đi tới hỏi, “Sao thế?”

Ngụy Thất  cũng không thèm ngẩng đầu nói, “Không liên quan tới anh.”

“Xuống xe đi, anh đưa em về trước, lát nữa để người của công ti xe kéo xe đi kiểm tra sau.”

“Anh không nghe hiểu tiếng người sao?” Ngụy Thất  tức giận nhìn Tần Tiêu, “Tôi nói tôi với anh không có quan hệ gì cả.”

Tần Tiêu không hề tức giận còn trêu ghẹo nói, “Gương mặt đẹp như vậy mà suốt ngày nóng giận thật khó coi.”

“Mẹ nó, anh bị bệnh rồi phải không Tần Tiêu? Mỗi ngày anh đều nhìn tôi chằm chằm rốt cuộc là có ý gì?” Ngụy Thất  không hiểu sao Tần Tiêu vì cái gì mà không chịu buông tha hắn,”Tôi nợ anh cái gì?”

Tần Tiêu nghiêm túc nói, “Em trộm mất một thứ giống như anh.”

“Tôi trộm đồ của anh? “Tôi trộm đồ của anh?”Ngụy Thất  tức đến độ thở gấp phải bước xuống khỏi xe, “Anh nói xem tôi lấy thứ gì của anh? Tôi sẽ bán hết gan thận của tôi để trả lại cho anh!”

Tần Tiêu chớp mắt mấy cái, đôi mắt đen láy ẩn chứa tình cảm giống như ngôi sao lạc giữa biển sâu, sâu đến mức không nhìn thấy hình dáng nhưng lại như ma lực hút  người.

“Trái tim của tôi.”