[1] Tên một điệu Từ có từ thời Ngũ Đại. Ngọc Lầu Xuân còn có tên khác là Ngọc lầu xuân lệnh, Tây Hồ khúc, Tích xuân dung, Quy triều hoan lệnh, Xuân hiểu khúc. (BTV)
Phải chăng ngay từ đầu chúng ta đã quyết định sai lầm, cho nên
cái cảm giác bước vào con đường cùng,
không có nơi nương tựa đang bủa vây chúng ta.
Em biết rằng nỗi buồn chỉ càng khiến bản thân mình
trở nên nhỏ bé và yếu đuối.
Thế nhưng khi đứng trước mặt anh, nỗi buồn lại chính là
thứ mà em có thể thể hiện tốt nhất mặc cho điều đó
khiến anh cảm thấy em nhỏ bé và yếu đuối như thế nào.
Sẽ có một ngày mọi thứ đã qua đều biến thành hạnh phúc,
Sẽ có một ngày chúng ta không còn xuất hiện
trong ký ức của nhau nữa,
Giống như luôn có con đường dành riêng cho mỗi chúng ta.
Con đường đó sẽ chỉ có một mình ta.
Và hơn hết ở phía cuối con đường đó, tất cả kí ức đau thương hay
hạnh phúc, quá khứ lầm lỗi hay huy hoàng cũng đều bị xóa nhòa
tạo thành một tấm lưới trống rỗng.
Tấm lưới đó sẽ giăng khắp bầu trời, che trùm mọi thứ trên thế gian
kể cả đau khổ, bi thương, thậm chí là cả hạnh phúc.
Giống như một thanh âm nhỏ bé được đọng lại trong một mớ
hỗn độn ở phía bờ biên của vũ trụ.
Dù sẽ ngăn cho dòng lệ không tuôn trào nhưng trong
khoảnh khắc ấy, khoảnh khắc mà ký ức bị bao trùm lại đó,
vẫn phát ra một giọng bi thương đầy đủ, trọn vẹn nhất,
và đó cũng là sự cô đơn sau cùng.
Bởi vì, em vẫn chưa muốn quên mọi thứ trong quá khứ.
Ở phía cuối nẻo đường kia, ai có thể giúp em nhớ được
em đã nhớ anh đến thế nào, em đã thích anh đến thế nào.
1.
Tôi đã từng nói với anh ấy là tôi cứ mãi mơ một giấc mơ. Thậm chí tôi còn có thể kể ngược, kể xuôi một cách lưu loát tất cả những gì đã xảy ra trong giấc mơ đó. Đúng là như thế, bởi trong giấc mơ có cánh bướm lượn bay trước mắt. Những cánh bướm bay lượn trong sự mờ ảo mơ hồ ấy mang theo ánh sáng màu tím và màu xanh lam kỳ lạ, từng chút từng chút cố gắng lấp đầy khoảng không gian tối tăm và tĩnh lặng. Có hàng vạn lần tôi từng gắng sức đuổi theo cánh bướm đang bay lượn đó, đuổi mãi đuổi mãi. Rồi cũng đến được nơi nó dừng chân, đó không phải là biển sâu, cũng không phải là thị trấn rộng rãi, mà chỉ là cánh đồng lúa mạch hoang dại. Cánh bướm đó vẫn tiếp tục bay, bay đến tận cùng của cánh đồng và chợt dừng lại trên đôi vai của một cậu bé. Trong tay cậu bé ấy vẫn nắm mãi một cuộn dây, cậu ta không ngừng quay cuộn dây, xoắn qua xoắn lại, từ đầu đến cuối rồi lại từ cuối lên đầu.
Do đó, tôi có nói với Kiều Tô, nếu tôi có thể ngăn không cho cậu bé tiếp tục xoắn cuộn dây thì nhất định tôi sẽ nhớ lại tất cả những thứ đã xảy ra trước kia.
... Trích dẫn lời Lộ Doãn Lam
2.
Màn sương mù dày đặc của buổi sáng mùa hè đang bao trùm tất cả.
Điều kì lạ là bình minh của mùa hè mà cũng xuất hiện hơi sương dày đặc như thế, khiến cho chúng ta có cảm giác như đang bước vào mùa lạnh sớm hơn thường lệ.
Tấm lịch treo tường đã được lật sang ngày thứ Tư. Mặc dù từ tối hôm qua đến ngày hôm nay chỉ chưa đầy mười tiếng đồng hồ nhưng cảm giác giữa ngày thứ Ba và ngày thứ Tư lại bị ngăn cách bởi một dòng sông chảy xiết mà con người khó lòng vượt qua được.
Cảm giác thời gian đã trôi qua rất lâu, rất lâu rồi nhưng trên thực tế cũng chỉ có mười tiếng đồng hồ mà thôi.
Dịch Bách Đồng đang say sưa nằm trong tấm chăn mềm thì tiếng chuông đồng hồ báo thức reo lên, đã sáu giờ sáng rồi đấy, Bách Đồng nhìn đồng hồ vẻ ngán ngẩm và phớt lờ. Dịch Thư đang loay hoay làm bữa sáng trong bếp vội chạy vào phòng cô rồi nhanh chóng tắt chuông báo thức.
Thấy bố đi vào Bách Đồng cố tình nhắm mắt quay mặt vào bên trong để tránh nhìn thấy mặt bố.
“Bách Đồng, dậy ăn sáng đi con.” Dịch Thư nhìn bộ dạng lạnh lùng của con gái, đành thở dài nói tiếp, “Lát nữa con còn phải đến trường nữa. Chẳng phải là con không thích bạn bè để ý những hành động của mình hay sao? Con mắt bên phải của con… con cũng không thích bị bàn tán mà. Nên tốt hơn là không nên đến trường muộn…”.
Dịch Bách Đồng không chịu nổi nữa tức giận ca thán: “Ồn quá đi mất!”
Giọng trách móc bất chợt thốt ra khiến Dịch Thư không nói thêm được gì nữa đành im lặng. Ông e dè nhìn bóng dáng con gái rồi lặng lẽ quay lưng bước ra khỏi phòng.
Cánh cửa phòng được đóng lại. Tất cả mọi thứ quay về trạng thái tĩnh mịch ban đầu.
Lát sau, Bách Đồng mới từ từ bò ra khỏi chăn. Cô chầm chậm đưa cánh tay phải lên lặng lẽ sờ mắt phải của mình rồi cắn chặt môi, túm lấy chiếc gối trên giường ném mạnh ra phía cửa phòng. Nhưng không dừng lại ở chiếc gối mà bất kỳ thứ cô có thể nắm được trong tay thì đều bị ném một cách không thương tiếc.
Một cái. Hai cái. Ba cái. Bốn cái. Năm cái. Sáu cái.
Có vẻ như dù có trút bao nhiêu nỗi bực dọc cũng không đủ để hình dung nỗi oán hận và đau khổ của cô.
Nhưng điều đó cũng không còn quan trọng nữa. Bởi lúc này đây không có bất kỳ một thứ cảm xúc nào có thể miêu tả được nỗi tuyệt vọng và sự đau đớn trong trái tim cô khi bị chính bố mình lừa dối.
Dịch Bách Đồng bất chợt dừng lại, từ từ qụy người xuống gục mặt vào cánh tay, mái tóc trước trán trùm xuống che đi khuôn mặt đang đau khổ của cô.
Trong phòng khách, Dịch Thư thở phào nhẹ nhõm khi không còn nghe thấy tiếng đập phá đồ đạc trong phòng con gái nữa và phía sau đó là một ánh mắt tuyệt vọng và trạng thái bất lực. Ông quay mặt sang, ép chặt điện thoại vào bên tai, cố gắng nói thật nhỏ bảo với Đới Tô Nghiên ở đầu dây bên kia:
“Không sao rồi… có vẻ nó đã bình tĩnh lại rồi.”
“Thế à, tốt quá rồi.” Giọng điệu đầy lo lắng và quan tâm của Đới Tô Nghiên qua ống nghe điện thoại, “Cũng khó trách được Bách Đồng, điều đó là đương nhiên. Nếu hồi nhỏ Bách Đồng và Mạc Ly không xảy ra chuyện như vậy thì có lẽ mọi thứ sẽ không như bây giờ…”
“Thôi, em đừng tự dằn vặt mình nữa, dù sao thì việc đó cũng đã trôi qua lâu như thế rồi. Nên quên thì cứ quên đi.”
“Em biết, nhưng Bách Đồng nó…” “… Nó chỉ cần thời gian thôi.” “Ừ…”
“Bên em thế nào rồi?” “Hả?”
“Anh nói Mạc Ly ấy.”
“…”
“Sao rồi?”
“… Ừ. Anh cũng biết mà, cả năm nay nó cứ như thế mãi, chẳng chịu nói năng gì, cũng chẳng thể hiện cảm xúc gì, mỗi lần có chuyện tức giận thì nó đều tự giam mình trong phòng. Em cũng hết cách với nó rồi. Thời gian gần đây xảy ra quá nhiều chuyện. Nhưng dường như nó không phản đối chúng ta, em nghĩ nó vẫn còn day dứt vì chuyện con mắt phải của Bách Đồng…”
Vừa nghe những lời của Đới Tô Nghiên, Dịch Thư vừa quay đầu lại nhìn cánh cửa phòng Bách Đồng vẫn đóng im lìm rồi mới nghẹn ngào nói: “Thế à...”.
3.
Cúp điện thoại. Đới Tô Nghiên khẽ thở phào rồi nhìn sang phía cậu con trai vẫn đang ngồi im trên ghế salon, bà vội gọi “Mạc Ly”, “Mạc Ly”, lúc ấy cậu con trai mới ngẩng đầu lên nhìn như vừa hoàn hồn.
“Sao thế?” Đới Tô Nghiên khẽ hỏi, “Con đang nghĩ gì vậy?”.
Đới Mạc Ly mím môi, quay đầu sang hướng khác.
“Mạc Ly…” Đới Tô Nghiên ngồi bên cạnh con trai, nắn nắn bàn tay của cậu rồi nói với giọng điệu rất thành khẩn, “Thật ra mẹ và chú Dịch chưa hề cắt đứt liên lạc với nhau trong mười năm qua, mẹ đã giấu con điều này, mong con hãy tha thứ cho mẹ. Nhưng Mạc Ly, con đừng làm giống như mười năm trước đượ không? Con sẽ đồng ý đúng không? Con sẽ chúc phúc cho mẹ chứ… Tuần sau, mẹ và chú Dịch quyết định tổ chức đám cưới, sau đó mẹ sẽ đưa con sang đó…”.
Đới Mạc Ly thấy nghẹn nơi cổ họng. Cậu không phản ứng gì chỉ từ từ rút tay ra khỏi bàn tay của mẹ rồi đứng lên và hơi ngập ngừng bước vào phòng.
Đới Tô Nghiên nhìn theo bóng dáng của cậu con trai đang chầm chậm bước vào phòng mà trong lòng vô cùng chua xót.
Dưới ánh sáng mờ tối cùng chiếc rèm cửa đã được buông từ lâu khiến không gian trở nên nhỏ hẹp và bức bối vô cùng.
Mạc Ly nằm xuống giường, chân tay giang rộng thành hình chữ ‘đại[1]’, mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà. Cậu đưa hai tay sờ sờ lên cổ mình rồi nhắm nghiền hai mắt lại.
[1] Đại (大): Giống như tư thế con người nằm giang rộng tay và chân ra. (ND)
... Không thấy rồi.
... Sợi dây chuyền đó. Không thấy rồi. Dù đã cố gắng tìm nhưng vẫn không tài nào tìm thấy được.
Và bất chợt có hình bóng của một cô gái thấp thoáng hiện ra trước mặt cậu.
Mạc Ly từ từ mở mắt, gác tay lên trán. Dịch Bách Đồng… Cô ta vẫn còn oán hận cậu. Trừ khi cậu có thể “trả” lại cho cô con mắt phải.
4.
Hồi học cấp II, cách trường khoảng ba trăm mét là một bãi đất khá rộng. Ở đó có những con dốc dài, hai con dốc nối liền nhau tạo thành một vòm cong một trăm tám mươi độ. Thực ra có một chủ thầu đã mua mảnh đất này tặng cho con gái ông ta làm quà sinh nhật. Cho nên hồi cấp II, mảnh đất đó được bao lại bởi hàng rào cao khoảng một mét và nơi đây từng trở thành “Bãi đua xe siêu tốc”. Nhưng chỗ đó hiện giờ đã bị san bằng rồi và cũng chỉ còn một đoạn dốc thoai thoải. Chỉ như thế thôi nhưng ở cả hai đầu đoạn đường dốc đều có một bảng nền vàng chữ đen dùng để nhắc nhở “Chú ý an toàn”.
Bởi khoảng một năm trước, chính tại nơi đây từng xảy ra một vụ tai nạn. Nghe báo chí nói thì chắc chắn có chuyện thương vong, nhưng sự tình cụ thể ra sao thì người ngoài đều không ai biết, nguyên nhân hình như là do gia đình người bị tai nạn không muốn công khai chuyện này. Từ sau lần tai nạn đó xảy ra, bãi đua xe siêu tốc đã bị đình chỉ hoạt động và ngay đến bãi đất ở đây cũng bị san phẳng luôn trở thành một bãi đất hoang, rồi được xây lại thành đường dốc bằng nhựa như bây giờ.
Mặc dù thời gian đã trôi qua khá lâu rồi nhưng ngày ngày Kiều Tô vẫn đi ngang qua đoạn dốc đó. Nói cách khác, đây là con đường mà cậu nhất định phải đi khi bước ra khỏi nhà. Hàng ngày cậu ta đều đến trường bằng xe buýt hoặc xe điện, nhưng gần đây vì phải trực nhật nên cậu dậy rất sớm và đi xe đạp đến trường.
Mỗi lần đi qua đoạn dốc này, Kiều Tô nhớ lại vụ tai nạn một năm trước. Bởi vì lúc đó, cái ngày tai nạn xảy ra, cậu cũng có mặt ở hiện trường.
Điều đó mãi chẳng thể nào thay đổi được. Nghĩ đến đó, Kiều Tô cảm thấy mình có một quá khứ không đáng để ngoái đầu nhìn lại, không đáng để giữ lại trong ký ức.
Vượt qua con dốc đi vào trung tâm thành phố. Dừng ở trước đèn đỏ, cậu phát hiện ra Đới Mạc Ly đang đứng ở bên kia đường. Đúng ra thì cậu phải nhìn thấy cô Đới đang đứng ngay trước mặt mình mới đúng, nhưng ánh mắt lúc đó của cậu lại hoàn toàn hướng về phía Đới Mạc Ly.
Kiều Tô nhìn Mạc Ly đang đứng ở phía đối diện, ánh mắt cậu nhìn chằm chằm vào chiếc cà vạt trên người của Mạc Ly nhưng cậu ta lại chẳng để ý gì đến Kiều Tô mà vẫn cùng với mẹ mình đi theo hướng ngược lại, càng đi càng xa.
Vẫn là dáng người quen thuộc của một năm trước mặc dù đã có chút thay đổi gì đó nhưng lại không biết dùng từ nào thích hợp để nói đến sự thay đổi đó cả.
Kiều Tô nhìn hai người dần đi xa, bên tai văng vẳng lời bố nói trong bữa sáng nay.
Ban đầu bố nói về người đàn ông nhà ở tầng trên tự sát do cá độ dẫn đến nợ nần chồng chất, xem ra vợ con ông ta phải gánh hết tất cả nợ nần thay ông ta rồi. Dù Kiều Tô sớm biết được điều này nhưng cậu vẫn “Ừ” một tiếng như lời đáp. Tiếp đó bố nhăn nhó hỏi “Mặt bên trái con bị sao thế”. Kiều Tô trả lời qua loa “Bị mèo nhà bên cạnh cào ạ”. Vài phút sau, bố chuyển đề tài tới những người khác: “Đúng rồi, Tô Tô, con có nghe nói chưa?”.
“Dạ? Nghe gì cơ ạ?” Kiều Tô buông đũa trên tay xuống, ngẩng đầu lên.
“Ờ, chính là bố Bách Đồng đấy, ông ấy sắp tái hôn, vừa rồi có gọi điện thoại mời bố đến dự hôn lễ đó.”
“Tái hôn ạ…” Cũng không lạ lắm, dù sao thì chú Dịch cũng chưa gọi là già.
“Con biết cô dâu là ai không?” “Dạ không. Là ai ạ...”
“Nói ra thì cũng thật trùng hợp. Chính là giáo viên dạy nhạc trong trường, Đới Tô Nghiên đó.” Bố cười rồi nói tiếp, “Nghe nói hai người bọn họ quen nhau mười mấy năm rồi, trẻ con hai nhà cũng quen nhau từ mười năm trước, xem ra vụ tái hôn này chắc không thành vấn đề, hai bên đều đã quen thân như thế chắc chắn con trẻ cũng sẽ không phản đối. Haha, cô Đới là đại mỹ nhân trong trường đấy”.
Mẹ ngồi bên cạnh nghe thấy vậy, sắc mặt chìm xuống: “Thế nào? Ông ngưỡng mộ người ta hả? Ngưỡng mộ thì cứ đi mà tìm mỹ nhân để tái hôn đi!”.
“Bà nói gì thế!” Sắc mặt bố ngượng ngùng, “Tô Tô còn ở đây, bà đừng nói những chuyện không đâu, chẳng ra dáng người mẹ gì cả”.
“Ông nói tôi không ra dáng một người mẹ? Ông thì có đấy nhỉ! Chỉ có ông mới có dáng của người làm bố thôi!” “… Không cãi nhau với bà làm gì.”
Ra là như vậy.
Thì ra chú Dịch sắp tái hôn với cô Đới. Thì ra, Đới Mạc Ly và Dịch Bách Đồng đã sớm quen biết nhau từ mười năm trước. Nhưng còn nhớ lần ở nhà chú Dịch, thái độ của Dịch Bách Đồng khi trông thấy Đới Mạc Ly và cô Đới thì lại chẳng có vẻ gì là vui mừng cả, trái lại giống như tràn đầy thù hận vậy. Có thể là vì không muốn bố mình tái hôn thôi, hoặc cũng có thể còn những nguyên nhân nào khác. Nói chung, đó là những điều mà cậu không biết. Với lại, chẳng phải Dịch Bách Đồng luôn mang đến cho người khác cảm giác lạnh lùng đến mức ruột cũng phải co lại ba phân đó sao? Kiều Tô tự dưng cảm thấy đau đầu khi nghĩ đến lắm chuyện như thế.
Nhưng dù sao cũng có điều kỳ lạ bởi khi còn học cùng cấp II với Mạc Ly, chẳng thấy cậu ta nhắc đến cái tên ‘Dịch Bách Đồng’ bao giờ, ngay cả khi mình nói với cậu ta ‘trong lớp có một cô bạn tính tình lạnh lùng, kỳ dị, ngồi bàn sau mình, tên là Dịch Bách Đồng gì đó’, cậu ta cũng chỉ sững một chút rồi lại không tỏ phản ứng gì khác nữa, cũng chẳng thèm hỏi thêm điều gì, khiến Kiều Tô lúc ấy ngượng chín cả người, chẳng biết nói tiếp đề tài gì nữa. Có lẽ, giữa hai người có bí mật nào đó không thể nói ra. Kiều Tô thầm nghĩ.
Đèn xanh bật sáng. Kiều Tô ngẩng đầu tiếp tục đạp xe đến trường.
5.
Khoảng sáu giờ năm mươi phút sáng, Dịch Bách Đồng bước vào lớp. Cô vừa đặt chiếc cặp xuống bàn thì bên ngoài hành lang chợt có người gọi:
“... Dịch Bá Đồng.”
Tuy nhiên, người đó đã đọc sai tên cô. Người đó đọc chữ “Bách” thành chữ “Bá”, nhưng tên lót của cô phải đọc là “Bách[1]” mới đúng. Từ nhỏ tới giờ thỉnh thoảng cũng có người đọc sai tên cô, vì thế cô cũng chẳng còn lạ lẫm gì nữa.
[1] Từ “Bách” trong tên của Dịch Bách Đồng được viết bằng chữ 柏. Trong tiếng Trung Quốc, chữ này có hai âm đọc; thứ nhất là bǎi (Bách); thứ hai là bó (Bá). Trong trường hợp này người gọi đã nhầm tên của Bách Đồng nên gọi thành bó. (BTV)
Nhưng cô vẫn nhíu mày ngẩng mặt lên nhìn. Cùng lúc
đó cả Bách Tiểu Trạch và Đường Táp ngồi bàn trên tò mò hướng ánh mắt theo Bách Đồng nhìn cô gái đang đứng ở ngoài cửa lớp.
Đôi mắt mở to tròn, chiếc cằm thon nhỏ, trên đầu còn có một cái kẹp tóc màu hồng. Mái tóc dài màu nâu đỏ, xõa theo bờ vai xuống trước ngực. Bộ đồ mà cô gái đang mặc chính là đồng phục màu trắng của trường Nữ sinh tư thục cấp III Đông An.
Hầu như ánh mắt của cả lớp đều đổ dồn vào cô gái đó. Có mấy nam sinh còn tụ tập lại bàn tán về vẻ đẹp của cô ta. Cũng không biết cậu bạn nào đùa cợt hô to với cô gái xinh xắn đó: “Lớp mình không có Dịch ‘Bá’ Đồng, mà chỉ có Dịch ‘Bách’ Đồng thôi. Mỹ nữ về nhà tra từ điển xong rồi hãy quay lại tìm người nhé.”
Giữa những tiếng cười đùa xung quanh, Bách Đồng tức tối đứng dậy, cộng thêm vẻ mặt không tốt lắm khi bị gọi sai tên, bước đến trước mặt cô gái với nét mặt chẳng dễ nhìn chút nào.
“Cậu tìm tôi à?”
“Cô chính là Dịch Bách Đồng?” Cô gái nhìn Dịch Bách Đồng vẻ dò xét.
“…Ừ”, gật gật đầu, sau đó nói, “Xin lỗi, hình như tôi không quen cậu”.
“Khéo thật, tôi cũng không quen cô.” Cô gái cười cười bí ẩn rồi cúi đầu móc ra một thứ gì đó màu bạc sáng lánh lấp trong túi áo đồng phục và chìa ra trước mặt Dịch Bách Đồng, nói rằng: “Tôi đến trả huy hiệu trường cho cô”.
Dịch Bách Đồng nhăn mày chần chừ nhận lại huy hiệu từ tay cô gái lạ mặt rồi hỏi thêm:
“Tại sao huy hiệu của tôi lại ở trong tay cậu?” Thực sự Bách Đồng không có một chút ấn tượng nào về việc đã đưa huy hiệu cho người khác trường.
“Không phải ở chỗ tôi, mà ở chỗ người khác.” “… Là ý gì?”
“Cái này tôi nên hỏi cô mới đúng.”
“… Hả...?” Có cảm giác cô gái lạ mặt đó không có thiện chí cho lắm.
“Xin hỏi huy hiệu của cô, tại sao lại nằm trong tay của Kỷ Xuyên Thích?”
Dịch Bách Đồng nhớ tới việc xảy ra trong đường hầm tối hôm qua, bất chợt cô nhận ra điều gì đó nhưng chỉ nhếch mép, lạnh lùng đáp lại: “Xin lỗi, tôi không biết.” Sau một hồi trầm ngâm, cô nói thêm: “Hơn nữa, chuyện như thế này chẳng phải là nên hỏi chính người đó thì tốt hơn sao?”.
“…” Sắc mặt cô gái lạ có chút thay đổi nhưng vẫn miễn cưỡng mỉm cười rồi cúi người chào Dịch Bách Đồng, nói: “Tôi chỉ giúp anh ấy đến trả lại huy hiệu cho cô thôi, nhưng hy vọng sau này cô đừng làm như thế nữa nhé. Tôi phải về rồi, bye bye”.
Cùng lúc cô xoay người bước đi thì Bách Đồng cũng quay lưng trở vào.
Nhưng, điều khiến Dịch Bách Đồng băn khoăn nhất chính là lời cô ấy nói “Đừng làm như thế nữa nhé” là muốn ám chỉ gì nhỉ? Thật kỳ lạ.
Khi về chỗ ngồi, Bách Tiểu Trạch tỏ vẻ khinh khỉnh và pha chút ngạc nhiên hỏi: “Dịch Bách Đồng, làm sao cậu quen Y Đóa Đóa vậy?”.
“Không quen…” Y Đóa Đóa chắc là tên cô gái đó. Nhưng cô ấy mặc đồng phục trường tư thục, chẳng phải cùng trường, làm sao có thể quen nhau được chứ.
“Nhưng hình như cô ta cố tình đến tìm cậu đấy.” Tiểu Trạch tiếp tục nói.
“… Cô ta... là ai?”
Bách Tiểu Trạch sửng sốt, sau đó kêu lên với bộ mặt tức cười: “Không phải đấy chứ, cậu không biết cô ta thật á? Không quen thì tại sao cô ta lại đến tìm cậu chứ? Kỳ lạ… Nhân tiện nói luôn, cô ta là bạn gái của Sid đó. Bố cô ta là chủ thầu, cô ta là thiên kim tiểu thư chính hiệu đấy, còn là hoa khôi số một của trường nữ sinh Đông An nữa. Nhưng đầu óc cô ta có chút vấn đề, tớ cũng từng gặp cô ta vài lần trong những buổi giao lưu, nói thế nào nhỉ? Có cảm giác hơi giống tâm thần phân liệt. Ôi, nhưng mà cô ta là thanh mai trúc mã của Sid, nên mới ‘gần quan được hưởng lộc’ mà thôi. Bám Sid chặt ơi là chặt, hệt như một con đỉa vậy, chẳng màng đến việc Sid có chấp nhận hay không…”
“… Ờ.” Nhưng những thứ này có liên quan gì tới mình nhỉ. Dịch Bách Đồng tuy nghĩ thế, nhưng cũng gật đầu đáp lại một cách lịch sự.
Sid… Nói tóm lại, cô ta chính là bạn gái của Kỷ Xuyên Thích à.