Hôn Lên Đôi Môi Peter Pan

Hôn Lên Đôi Môi Peter Pan - Chương 3-2: Cốc vũ - Sầu biệt ly (2)




Hình như chỉ nhờ một bát canh sườn, mà tất cả những điều không vui, những sự bất mãn giữa hai đứa của bảy năm về trước đã hoàn toàn biến mất.



Dù ngày ấy cậu bé từng nói câu “Nó là nữ độc nhãn long”.



Còn cô bé năm xưa cũng đã giẫm nát bộ điều khiển trò chơi điện tử và hét lên: “Tao sẽ không tha thứ cho mày”.



Tất cả những điều đó dường như đã bị mùi vị của món canh sườn che lấp đi rồi. Vậy còn chuyện không vui giữa hai đứa trẻ của mười năm về trước thì phải dùng thứ gì mới có thể xóa sạch được đây?



Canh bào ngư? Canh long nhãn? Canh tay gấu? Hay còn canh nào khác nữa? Nhưng suy cho cùng, điều không vui giữa bảy năm với mười năm trước không giống nhau, và còn có sự khác biệt rất lớn nữa. Vậy thì muốn cô bé quên đi cuộc cãi vã và sứt mẻ tình cảm với cậu bé của mười năm về trước, chắc phải tìm đến canh Mạnh Bà[1] mới được.



[1] Canh Mạnh Bà: Tương truyền Mạnh Bà sống vào thời Tây Hán. Bà được đọc sách Nho giáo từ khi còn nhỏ tuổi, sau này lớn lên tiếp tục học kinh điển Phật giáo. Mạnh Bà sống một cuộc đời “quá khứ không truy cầu, tương lai không vọng tưởng”. Bà dồn tâm sức khuyên bảo mọi người không sát sinh, ăn chay thanh tịnh. Truyền thuyết kể rằng, món canh Quên Lãng của Mạnh Bà được nấu bằng thảo mộc của thế giới con người. Nó giống như rượu và có năm vị: ngọt, đắng, cay, mặn và chua. Món canh này của bà có thể xóa hết ký ức về những đời trước của một người nào đó. Ở đây tác giả muốn nói, phải dùng món canh Quên Lãng của Mạnh Bà mới có thể khiến Dịch Bách Đồng quên đi những thứ không vui của mười năm về trước. (BTV)



Chỉ có canh Mạnh Bà mới được thôi.



6.



Hai người cũng không biết đã nói những chuyện gì nhưng khi ngước nhìn chiếc đồng hồ treo tường thì đã là ba rưỡi chiều.



Trong khoảng thời gian đó, Dịch Bách Đồng hỏi Kiều Tô rất nhiều lần: “Cậu không đến lớp có sao không?”, và câu trả lời luôn là “Không sao, hôm nay mình đã xin cô cho nghỉ rồi”.



Đến khoảng năm rưỡi chiều, hai người bắt đầu cảm thấy đói. Nhưng vì mắt bên phải của Dịch Bách Đồng không nhìn thấy được nên từ trước tới nay cô chưa bao giờ làm được một bữa cơm hoàn chỉnh cả, hơn nữa điều này cô lại không muốn để người ngoài biết. Vì thế cô bảo với Kiều Tô là gọi thức ăn bên ngoài về cho tiện nhưng Kiều Tô đã từ chối, bởi đích thân cậu ấy sẽ vào bếp nấu bữa tối.



Nhìn hình ảnh Kiều Tô đeo chiếc tạp dề, xắn tay áo lên để đánh trứng trông thật giống với bộ dạng người “vợ hiền đảm đang”. Dịch Bách Đồng ngồi trong bàn ăn không thể nào nhịn nổi cười, ngay cả khi Kiều Tô bất ngờ quay đầu lại nhìn cô thì cô vẫn không thể nào dừng cười được.



“… Này, học cùng lớp với nhau một năm lẻ ba ngày, cộng thêm quãng thời gian hồi chúng ta mười tuổi, đây là lần đầu tiên tớ thấy cậu cười đó.” Kiều Tô nghiêm túc nói.



Thực ra lúc Bách Đồng cười trông rất xinh, thậm chí khiến anh cảm thấy cô thật giống với một nữ sinh bình thường.



Nghe thấy lời Kiều Tô nói như thế, nụ cười trên môi Bách Đồng bỗng tắt lịm. Cô không nói thêm gì nữa mà lầm lì cầm bộ điều khiển bật tivi. Lúc đó tivi đang chiếu chương trình Bách Gia Diễn Đàn. Còn về phần Kiều Tô có vẻ cậu ta chợt nhận ra mình đã nói điều gì đó khiến cô ấy không thích nên cậu cố ý nhún vai. Cậu vừa kiểm tra xem cơm đã nấu xong chưa, vừa nghe bài giảng của vị giáo sư nào đó trên tivi: “Nga Hoàng và Nữ Anh… hai cô con gái của vua Nghiêu trong truyền thuyết… Nga Hoàng được phong Hậu… Nữ Anh được phong Phi… Còn người vợ kết tóc se duyên của Lý Dục cũng tên là ‘Nga Hoàng’… và Tiểu Chu Hậu mà ông cưới sau đó vì lịch sử không ghi lại tên tuổi nên người đời sau hay gọi là ‘Nữ Anh’”.



“Tại sao lại cưới hai người phụ nữ chứ? Thường là có mới nới cũ mà.” Dịch Bách Đồng khẽ càu nhàu.



Kiều Tô không nghe thấy những gì cô nói nên không tiếp lời. Một lát sau, cậu có ý muốn nói với Bách Đồng điều gì đó: “Tớ bảo nè… lần sau nếu có người nhấn chuông cậu nên nhìn qua khe cửa xem kỹ là ai rồi hãy mở cửa nhé”.



“… Hả?” Bách Đồng quay đầu nhìn Kiều Tô. “Nếu không sẽ nguy hiểm lắm.”



“Ừ. Tớ biết rồi.”



Rồi hai người lại im lặng, bất chợt một tiếng “bộp” trứng gà được đập vào chảo vang lên trong phòng bếp.



Điện thoại của Kiều Tô đặt trên bàn bỗng rung lên, Bách Đồng thấy hơi giật mình, cô cầm điện thoại lên rồi chăm chú nhìn màn hình.



Bởi trên màn hình màu xanh hiển thị tên người gọi là: Cô Đới Tô Nghiên.



Đới, Tô, Nghiên.



Trong giây lát trí óc cô chợt trở nên trống rỗng, đến khi bừng tỉnh cô không nghĩ ngợi gì mà vội từ chối cuộc gọi. Cũng đúng lúc ấy Kiều Tô bưng đĩa trứng vừa rán xong ra. Bách Đồng ngẩng đầu nhìn cậu, chân tay có vẻ hơi lóng ngóng vội đưa điện thoại trả cho Kiều Tô và nói: “… Vừa nãy có người gọi cho cậu, mình định bảo cậu thì bên kia tắt máy rồi.”



“Ờ… Cảm ơn.” Kiều Tô nhận lại điện thoại rồi tìm trong danh sách các cuộc gọi nhỡ để gọi lại.



“A lô, cô Đới, cô tìm em có việc gì vậy ạ?” Kiều Tô vừa nói điện thoại vừa tiện tay đặt đĩa trứng rán lên bàn ăn.



“Kiều Tô à, lúc nãy cô gọi sao đột nhiên em lại tắt máy?” Giọng người phụ nữ đó có vẻ rất vội vàng.



Kiều Tô nhìn Dịch Bách Đồng, còn cô thì mím chặt môi, cô gắng né tránh ánh mắt của cậu.



“À, em xin lỗi, là do em nhấn nhầm phím.” Kiều Tô vội vàng giải thích.



“Khoan nói đến chuyện này, Kiều Tô, hiện giờ em có rảnh không? Có thể tới bệnh viện ngay bây giờ được không? Mạc Ly vừa bị tai nạn, một mình cô cũng không biết nên làm như thế nào nữa…”



“Sao cơ? Tai nạn ạ? Vậy… Dạ, em biết rồi, cô đừng lo lắng, em sẽ đến bệnh viện ngay.” Rồi Kiều Tô vội tắt điện thoại, nhanh chóng cởi tạp dề và chạy ra cửa. Dịch Bách Đồng cũng chạy theo, cô nhìn cậu bạn đang vội buộc dây giày, dù biết không đúng lúc cho lắm nhưng cô vẫn buột miệng hỏi: “Còn bình giữ nhiệt?”.



“Hôm khác cậu mang đến trường nhé.” Kiều Tô nhanh chóng trả lời.



“… Ừ… Bạn cậu, xảy ra chuyện gì à?” Cô giả bộ hỏi. “Ừ, đúng thế.”



“… Có thể nói cho tớ biết là ai không?”



“Là con trai cô Đới và cũng là bạn học của tớ hồi cấp II, Đới Mạc Ly.” Nói xong Kiều Tô cũng vội chuẩn bị để ra về. Trước khi đi cậu không quên ngoảnh lại dặn Dịch Bách Đồng: “Cơm trong nồi điện tớ đã nấu xong rồi, cậu tự lấy ra ăn nhé.” Rồi cậu bước đi với dáng vẻ vô cùng vội vã.



Một cơn gió lạnh chợt lùa vào giữa khoảng không lúc cánh cửa được mở ra và đóng lại.



Dịch Bách Đồng vẫn một mình đứng bên giá để giày. Cô cúi đầu im lặng, một nỗi đau âm ỉ ngập tràn bên trong cuống họng, giống như có một thứ gì đó tắc lại bên trong cổ của cô.



Nhưng, nếu điều đó xảy ra nó sẽ khiến khoảng cách của tình bạn giữa cô và Kiều Tô vừa mới xây dựng sẽ trở nên xa vời.



Bởi cậu ta đang đứng ở bờ đối diện của một dòng sông.



7.



Nhưng tại sao? Tại sao lại như vậy? Dịch Bách Đồng luôn tự hỏi hàng ngàn lần những câu hỏi như thế. Tại sao cái tên Đới Mạc Ly vẫn luôn được trói chặt trong trái tim cô như vậy, tựa như cái bóng dù có làm cách nào cũng không thể chạy thoát được.



Cô đã cố gắng trốn chạy, nhưng cậu ta luôn chiếm một phần trái tim cô, cậu ta đã vô tình cướp đi con mắt phải của cô. Trong giờ phút này, phải chăng con mắt của cô vẫn còn ở bên cạnh hắn, phải chăng hắn không muốn trả lại nó cho cô. Đúng là thế rồi, mười năm trước hắn và mẹ hắn đã cướp đi bố cô, cướp đi con mắt phải của cô. Còn giờ đây, mười năm sau bọn họ cũng sẽ cướp Kiều Tô đi mà thôi.



Cũng chẳng phải đã bị cướp mất rồi sao?




Mặc dù dùng từ “cướp mất” để nói mối quan hệ giữa cô và Kiều Tô cũng hơi kỳ quặc.



8.



Đã tám giờ tối mà Dịch Thư vẫn chưa đi làm về. Điều này khiến Dịch Bách Đồng có chút bất an. Vì thế cô bước ra khỏi phòng, xuống dưới sân chờ bố.



Đêm nay bầu trời khá quang đãng, chỉ có một vài ngôi sao đang đua nhau tỏa sáng. Một mình Bách Đồng đang bước đi dưới ánh đèn neon tỏa sáng bên trong khu phố, cô bỗng cảm thấy mí mắt mình đang giật giật. Là mắt bên trái. Người ta bảo rằng mí mắt bị giật có hai loại ý nghĩa: một là gặp tai họa và hai là điềm báo có tiền. Nhưng Bách Đồng cũng chẳng rõ rốt cuộc mắt trái giật giật là điềm báo có tiền hay là gặp tai họa nữa, chỉ là cô cảm thấy có chút bồn chồn, lo lắng khi thấy nó cứ giật mãi.



Bước đi được vài bước, Bách Đồng nhìn thấy một bà cụ đang dắt chú chó đi dạo trên đường hướng về phía cô. Bà cụ lưng còng, tay nắm một đầu sợi dây xích có màu sắc rực rỡ còn đầu kia đang đeo trên cổ chú chó. Chú chó ấy trông khá tròn, giống như một quả bóng vậy. Chắc là thuộc giống Pom, vì nó có đôi tai nhọn nhọn như hồ ly.



Thực ra Bách Đồng rất muốn sờ vào người chú chó đó. Nhưng dù sao đối phương cũng là người lạ nên chắc sẽ không để cô sờ con chó của họ đâu. “Có thể cho cháu sờ vào người nó được không?”, hay “Con chó trông dễ thương thật đấy, sờ vào nó chắc dễ chịu lắm.” Nhưng lỡ người ta trả lời “Đừng có sờ vào, cô sẽ làm nó giật mình đấy”, thì phải làm sao? Nếu mà bị như thế thì Bách Đồng sẽ cảm thấy tự ái lắm.



Cuối cùng cô cũng không thể nào mở miệng được, vì có một cô bé chạy từ phía sau tới gọi “bà ngoại” rồi lại gọi một tiếng “Đoàn Đoàn”.



“Bà ngoại” chắc chắn là gọi bà cụ đó rồi. Còn “Đoàn Đoàn”... chắc chắn là tên con chó Pom đó.



Tại sao con chó đó lại tên là Đoàn Đoàn nhỉ? Có nhiều tên khác có thể lựa chọn mà. Dịch Bách Đồng nhíu mày nhìn theo hình ảnh một bà cụ, một đứa trẻ cùng một chú chó đang đi lướt qua bên cạnh mình.



Đoàn Đoàn cũng chẳng phải là một cái tên hay ho gì.



Nghĩ tới đó, Dịch Bách Đồng lại thấy mí mắt trái của mình giật liên hồi. Một, hai, ba, bốn, giống như mí mắt trái của cô là một quả tim riêng biệt vậy, ngay cả nhịp giật giật cũng có tiết tấu lên xuống đều nhau.



Dịch Bách Đồng đưa tay lên dụi mắt, nhưng cánh tay vẫn chưa kịp buông xuống thì bất chợt tiếng phanh xe kít kít vang lên. Âm thanh chói tai trong không gian tĩnh mịch như muốn xé tan màn đêm, Bách Đồng ngoái đầu lại nhìn thì đó là một chiếc Santana màu đen đang lao về phía mình. Ánh đèn vàng trước xe chiếu thẳng vào mắt cô khiến cô bỗng trở nên choáng váng, ngã nhào xuống đất, trong khoảnh khắc đó cô thoáng thấy số xe: “9***8”.



Biển số xe được bắt đầu với số “chín” và kết thúc với số “tám” là rất bình thường. Nhưng con số “bảy” ở giữa vô tình đập vào mắt khiến cô bất giác thẫn thờ, pha chút kinh hãi. Hàng chục câu hỏi vẩn vơ quanh đầu cô, có bao nhiêu chiếc xe mang biển số này? Chiếc xe đó chẳng phải là chiếc xe của công ty mà bố đang lái sao? Bố là tài xế cho lãnh đạo công ty nên họ thường giao xe cho bố điều khiển và quản lý.



Ý nghĩ ấy chợt lóe lên trong đầu cô, đó cũng là lúc cô nhận ra mình đã ngã xuống đất. Nhưng cô vẫn gắng gượng ngẩng đầu nhìn chiếc Santana dừng lại cách cô khoảng mười centimet.



Người lái xe quả nhiên là bố cô, còn người ngồi bên cạnh ông chính là Kiều Tô.



Thật kỳ lạ. Lẽ ra cô phải nhìn thấy bố và Kiều Tô ngồi ở phía trước, nhưng điểm nhìn của cô khi ấy lại không phải như vậy. Dường như mọi ánh mắt của cô khi đó đều đổ dồn về hàng ghế phía sau trước bởi ở đó có Đới Tô Nghiên và Đới Mạc Ly. Thông qua tấm kính thủy tinh trong suốt phía trước xe, vẻ mặt của Đới Tô Nghiên vô cùng kinh ngạc, bộ dạng lúng túng khi nhìn thấy Dịch Bách Đồng. Ngay lúc đó bà chợt sững người không biết làm thế nào, chỉ có Đới Mạc Ly từ đầu tới cuối là không nhìn thấy cô. Bởi một tấm gạc màu trắng đã bịt mắt cùng với bộ dạng mệt mỏi cậu ta đang dựa vào vai mẹ, có lẽ cậu ta đang hôn mê, cũng có thể là đang ngủ say.



Nhưng tại sao bố lại đi cùng với họ?



Tại sao bố đi cùng với Kiều Tô? Và tại sao bố lại đi cùng với mẹ con Đới Tô Nghiên?



Nhận ra người ngã là Dịch Bách Đồng, Dịch Thư hốt hoảng nhảy vội xuống xe, chạy đến bên cô con gái với vẻ lo lắng hỏi liên hồi: “Bách Đồng, con không sao chứ? Có bị đau ở đâu không? Sao con lại ở đây?” Kiều Tô cũng vội chạy tới. Ánh mắt của hai người họ chợt dừng nơi đầu gối có vết bầm tím nhàn nhạt của Dịch Bách Đồng.



“… Chân của cậu...” Kiều Tô vừa nói vừa nhíu mày.



Dịch Bách Đồng chẳng nói chẳng rằng chỉ im lặng. Bởi ánh mắt của cô lúc này tập trung vào Đới Tô Nghiên vẫn đang ngồi ở hàng ghế sau và Đới Mạc Ly đang say sưa ngon giấc, ánh mắt đó không có cách nào di chuyển sang hướng khác được. Cô cứ chằm chằm nhìn họ như thế.




Chợt có tiếng đôi giày “lộc cộc lộc cộc” của cô bé đang bước đi trên vỉa hè vang lên.



Có lẽ vì nghe thấy âm thanh đó nên Dịch Bách Đồng mới định thần lại được. Cô từ từ quay đầu, cặp mắt mở to, nhìn chằm chằm về phía ông bố đang vô cùng lo lắng.



Khóe mắt cô bỗng đỏ rực nhìn ông bố, cô cố gắng thốt ra một vài lời nhưng cổ họng thấy tắc nghẹn.



... Bố, tại sao?



Tại sao, tại sao, vô số từ “tại” “sao” nối tiếp nhau, tạo thành từng chuỗi từng chuỗi dài chạy ngang dọc phía trước con mắt trái, trái tim cô bỗng quặn thắt, đau đớn.



Một cơn gió thổi tán lá cây nghe “sột soạt sột soạt”. Dưới ánh đèn điện hàng vạn đốm đen đốm sáng lập lờ ẩn hiện trên mặt đất.



9.



Bây giờ cô mới nhận ra một điều.



Hóa ra mười năm nay bố vẫn duy trì liên lạc với mẹ con họ? Vì thế mới có những đêm bố lén gọi cho một số điện thoại nào đó. Vì thế giờ này họ mới xuất hiện trên xe của bố. Vì thế dù họ đã cướp đi con mắt bên phải của con nhưng bố vẫn cam tâm tình nguyện chạy theo họ.



Mẹ con họ quan trọng đến thế sao?



Thật sự quan trọng như vậy sao? Nếu đúng như thế, một giọng nói bất chợt vang lên trong trái tim cô: “... Kẻ phản bội”.



“... Bố, bố là kẻ phản bội.”



10.



Dịch Bách Đồng đứng lặng trong phòng khách, gương mặt vô cảm nhìn Đới Mạc Ly đang hôn mê bất tỉnh nằm trên ghế salon, cô nhìn thẳng vào khuôn mặt trắng bệch của hắn. Rồi lại quay đầu sang nhìn Đới Tô Nghiên đang ngồi bên cạnh Đới Mạc Ly, nhìn khóe mắt hốc hác và tiều tụy của bà.



Cả gian phòng yên tĩnh lạ thường, không có âm thanh nào khác ngoài tiếng hít thở nhịp nhàng. Dịch Thư ngồi trên chiếc ghế cạnh bàn ăn, cúi đầu chẳng nói gì, mười ngón tay đan chéo vào nhau vô tình trông giống một nút thắt chặt không có cách nào tháo ra được.



Từ khi đặt chân vào căn phòng chứa một bầu không khí căng thẳng đến kinh người này Kiều Tô bỗng cảm thấy sống lưng mình trở nên lành lạnh. Cậu hướng ánh mắt về phía Dịch Bách Đồng đang cau có đứng giữa phòng khách, mặc dù cậu không hiểu tại sao sau khi nhìn thấy mẹ con cô Đới thái độ của Bách Đồng lại trở nên lạnh lùng như vậy, nhưng cậu cảm thấy dù sao mình cũng cần phải giải thích với cô đầu đuôi câu chuyện.



“Chuyện đó…” Kiều Tô chần chừ bước tới gần Dịch



Bách Đồng, vừa cố gắng sắp xếp những điều chuẩn bị nói vừa chậm rãi bắt đầu, “Tớ biết có lẽ cậu đang không hiểu chuyện gì xảy ra, thực ra việc là thế này. Cậu cũng thấy đó, khi cô Đới điện thoại cho tớ, nguyên nhân là vì Mạc Ly, ờ, tớ nói thế này có thể cậu sẽ cảm thấy hơi khó hiểu một chút, Mạc Ly chính là con trai cô Đới, Đới Mạc Ly.” Vừa nói Kiều Tô vừa đưa ánh mắt nhìn Đới Mạc Ly nằm trên ghế salon như để giải thích với Dịch Bách Đồng.



Chắc cậu ta nghĩ rằng cô và tên con trai đang nằm trên ghế salon đó không hề quen biết nhau?



Giả sử, nếu như, giá như.



Giả sử thời gian có thể quay trở lại, nếu như khi ký ức có thể viết lại lần nữa, giá như tất cả mọi thứ đã xảy ra trước đây có thể xóa bỏ giống như vết bút chì sẽ bị cục gôm tẩy sạch, thì Dịch Bách Đồng nhất định sẽ chọn phương án “không hề quen biết” Đới Mạc Ly.




Nhưng mọi thứ không thể nào quay trở lại được.



Mọi điều “giả sử”, “nếu như” và “giá như” đều không bao giờ thực hiện được.



Không có cách nào thực hiện được!



Bách Đồng nghẹn ngào mím chặt khóe môi. Cô không thể hiện bất kỳ phản ứng nào mà chỉ im lặng chờ Kiều Tô nói tiếp.



Thấy dáng vẻ trầm ngâm của cô, Kiều Tô ngừng trong giây lát, rồi lại nói: “… Thực ra, lúc ấy cô Đới đang đưa Mạc Ly tới bệnh viện. Bởi Mạc Ly tự dưng vượt đèn đỏ khi đang đi trên đường nên bị một chiếc xe chở hàng đâm phải. Vì thế cô Đới mới gọi điện thoại cho tớ, khi tớ đến bệnh viện thì bố cậu cũng đã có mặt ở đó rồi. Mặc dù không bị thương nặng lắm nhưng suy cho cùng cũng là lỗi của người tài xế đó…”.



Nói đến đây.



Dịch Bách Đồng bất chợt ngẩng đầu lên, đưa ánh mắt nhìn khuôn mặt của Kiều Tô hỏi vặn lại, “Tại sao?”.



“… Sao cơ?”



“Tại sao lại là lỗi của tài xế đó?”



“Bách Đồng…” Dịch Thư ngồi bên cạnh bỗng đứng dậy, nhìn về phía con gái ông chợt lặng đi vài giây rồi mới nói tiếp, “Bởi vì tài xế đó đâm trúng người nên tiền thuốc đương nhiên phải do ông ta trả…”



“Nhưng, là do hắn ta vượt đèn đỏ cơ mà.” Giọng điệu Dịch Bách Đồng rất cương quyết và rõ ràng cô đang cố ý nhằm vào Đới Tô Nghiên nằm trên ghế salon, “Nếu hắn không vượt đèn đỏ thì chắc chắn sẽ không xảy ra tai nạn. Nếu như thế thì người tài xế mới là kẻ bị hại đúng không? Người tài xế đó thật xui xẻo, chẳng phải sao? Ông ta chẳng hề làm sai gì, bỗng dưng bị gia đình của cái người vượt đèn đỏ bắt phải bồi thường… thật là quá bất công”.



“Này...” Hình như không thể nào nghe được những lời này nên Kiều Tô cảm thấy giận dữ, trừng mắt nhìn cô, cậu ta đang bước lên trước mặt Bách Đồng thì đã bị Dịch Thư đứng sau chen chân lên trước. Ông bố ngăn cản bước tiến của Kiều Tô rồi nhìn cô con gái và hét lên rằng:



“Thôi đủ rồi, Bách Đồng! Sự việc không phải như con nghĩ, con không có mặt ở hiện trường nên không biết được tình trạng lúc đó như thế nào cả...”



Vừa nói dứt lời, Bách Đồng đã nói tiếp luôn.



“Vậy là... Bố, ý bố là, lúc ấy bố đang ở hiện trường nên bố hiểu rõ tình hình hả?”



Đó là giọng điệu đang trách mắng kèm theo một thái độ bất mãn.



Quả nhiên, cô vẫn giống Bách Đồng của bảy năm về trước không một chút thay đổi. Khi đó Kiều Tô chợt sững người trước ánh mắt tràn đầy căm hận của Bách Đồng.



“… Bách Đồng… Con hãy nghe bố giải thích…” “Bố không cần phải giải thích. Con hiểu rồi.”



“… Sao?”



Dịch Bách Đồng dùng ánh mắt ẩn chứa nỗi tuyệt vọng cùng thái độ mỉa mai nhìn ông bố đáng thương của mình rồi cô lạnh lùng nói: “Con hiểu cả rồi, bố ạ. Từ đầu đến cuối bố đúng là ‘Kẻ phản bội’ đấy.” Nói xong cô lạnh lùng nhếch mép pha một nụ cười nhạo báng và khinh bỉ rồi chạy thẳng về phòng mình.



“Rầm” một tiếng, cánh cửa phòng bị khóa chặt. Lúc này đây cô không muốn nhìn thấy bất kỳ một người nào trong đám người đang đứng ở ngoài kia.



Cũng không thèm nhìn mặt họ nữa.



Nhìn cánh cửa bị đóng sầm lại, Kiều Tô lúng túng nhìn Dịch Thư đứng bên cạnh. Tại sao… cô ấy lại gọi bố mình là “kẻ phản bội”...



11.



Đêm đã khuya và Bách Đồng cũng đã ngủ say. Trong không gian vắng lặng đó chợt vang lên âm thanh của tiếng cốc thủy tinh bị vỡ ở bên ngoài phòng khách. Bách Đồng bị tiếng ồn đó đánh thức, cô đã cố gắng ngủ tiếp nhưng không tài nào ngủ được nữa, vì thế cô đành gượng dậy, hơi hé mắt nhìn qua khe cửa.



Loáng thoáng cô nghe thấy tiếng kêu gào của một ai đó.



Chắc là ai đó trong lúc giận dữ đột nhiên hét lên bởi ngay sau đó cũng chẳng nghe thấy thêm gì nữa.



Tiếng kêu gào chấm dứt, trong những giây tiếp theo là tiếng mở cửa. Nghe thấy vậy Bách Đồng ít nhiều cũng đoán ra có lẽ Đới Mạc Ly sau khi tỉnh dậy thì vô cùng tức giận cho nên hắn ta đập vỡ rất nhiều cốc chén rồi mở cửa bỏ đi. Sau đó bố mình nhất định sẽ đuổi theo hắn ta.



Khi ấy, ở bên ngoài vọng lại tiếng khóc lóc của một ai đó, điều đó càng khẳng định suy đoán của cô là chính xác.



Nghe rõ nhất là giọng của Kiều Tô: “… Cô Đới, cô đừng quá lo lắng, chú Dịch nhất định sẽ đưa Mạc Ly trở về, cô hãy cố gắng lên, Mạc Ly rất cần cô...”.



Rõ mồn một là giọng thút thít của Đới Tô Nghiên ngay sau đó: “Kiều Tô… Em cũng thấy bộ dạng của nó rồi đấy, cô cũng không biết phải làm thế nào nữa. Cô biết nó tự dằn vặt bản thân quá nên mới ra nông nỗi này, vì nó nên Bách Đồng mới… nhưng nó cũng không nên giày vò cô như thế chứ…”.



Những âm thanh sau đó càng ngày càng trở nên mơ hồ khiến cô không có cách nào nghe được.



Dịch Bách Đồng chau mày một cái rồi kéo tấm chăn trùm kín cả đầu.



Không thể dùng “căm hận” để nói về tâm trạng của cô lúc này. Những cảnh tượng của mười năm trước đây như được in lại thành vô số những bản khác nhau đang cuốn chặt xung quanh mắt bên phải của cô.



Cô sẽ không tha thứ cho hắn.



Dù nỗi đau mà hắn gặp phải như thế nào, dù bộ dạng của hắn có đáng thương ra sao, cô cũng sẽ không tha thứ cho hắn.



Là hắn đã cướp mất con mắt phải của cô, chính hắn đã đẩy cô vào những mảnh vụn thủy tinh đó.



Vì thế cô chẳng có lý do gì mà tha thứ cho hắn. Mặc cho mười năm trước cô vẫn cùng hắn tắm cho chó con, cùng hắn nằm trên gác lửng đọc truyện tranh.



... Bởi có một câu không ngừng vang vọng bên tai cô.



... Câu nói ấy bảo rằng “Không thể nào quay trở lại được nữa”.



... Dù mười năm sau gặp lại, cũng “Không thể nào quay trở lại được nữa”.