Vốn chẳng bao giờ nghĩ có người ở đây nên Dịch Bách Đồng cảm thấy vô cùng kinh ngạc khi thấy người xuất hiện. Cô khẽ “Á” lên một tiếng, lùi xuống một bước, rồi mở to đôi mắt chăm chú nhìn cậu ta. Cậu bé đó nhíu mày thật chặt, dường như vô cùng bất mãn với kẻ bất ngờ đột nhập vào đây. Trạc tuổi với nhau, cậu bé với gương mặt sáng sủa, non nớt nhưng lại pha chút ương ngạnh, nhìn cô trừng trừng, ánh mắt cương nghị và hung hãn, khắp người toát ra khí chất cao ngạo.
“... Này, sao lại chạy tới địa bàn của tôi?” Không tự giới thiệu, cũng chẳng hỏi han điều gì, cậu bé buông lời trách móc với giọng điệu khó nghe, độc đoán và vô lý.
“…Ơ, tớ…” Dịch Bách Đồng ú ớ nói chẳng nên lời. Cô liếc nhìn chiếc áo sơ mi màu trắng, sạch sẽ và thẳng tắp của cậu ta, một hạt bụi nhỏ cũng chẳng có, ngoại trừ vầng sáng tuyệt đẹp của chiều tà.
“Phiền phức…” Cậu bé bĩu môi lên, cứ như đang lẩm bẩm một mình, “Ngay cả chỗ đọc truyện tranh cũng bị làm phiền…”.
“… Truyện tranh?” Dịch Bách Đồng hỏi theo bản năng.
“Ừ.” Cậu bé không định giải thích, cậu còn vội giấu quyển sách đang cầm trong tay ra sau lưng. Nhưng Dịch Bách Đồng vẫn liếc thấy trang bìa cuốn sách đó, và cả tựa đề màu vàng hiện rõ ghi là “Hải X Vương.” Vì không biết chữ chính giữa đó là chữ gì nên Dịch Bách Đồng đành dùng chữ “X” để thay thế. Rất lâu sau đó, cô mới biết chữ “X” đó thực ra đọc là “Tặc”.
“…” “…”
Trong giây lát, hai đứa trẻ nghi ngại nhìn nhau và im lặng chẳng nói thêm câu nào.
Cho đến khi cậu bé chau mày hệt như đang trách cứ chen bước lên phía trước Dịch Bách Đồng, theo hướng cầu thang, một bước, hai bước rồi nhảy xuống, cô bé vừa mới định thần xong, quay đầu lại nhìn cậu bé đang đứng dưới lầu vội mở miệng nói, “À này…”.
Ít ra cũng phải tự giới thiệu chứ, không lễ phép tẹo nào cả.
Cậu bé bất ngờ ngắt lời cô, ngẩng đầu lên nhìn, dáng vẻ vụng về dặn dò: “… Này, đừng nói với ai là tôi đã đến đây nhé”.
“… Hả?”
“Còn nữa, cũng đừng nhắc đến vụ truyện tranh…” “Ơ? Ừ…” Cô lúng túng gật đầu đáp lại.
... Thật quái lạ, cô thì có thể đi mách với ai cơ chứ?
Chiều tối, hai mẹ con ở nhà bên cạnh sang nhà tôi chào hỏi. Trông giống như để thể hiện sự hoan nghênh đối với hàng xóm mới dọn tới, nhưng có điều nghi thức chào hỏi hình như có hơi muộn một chút, dù gì Dịch Bách Đồng và bố cô cũng đến đây được gần hai tuần rồi.
Cô hàng xóm rất trẻ trung và xinh đẹp, có vẻ như cũng tầm tuổi của bố Bách Đồng.
Nghe cô ấy tự giới thiệu xong Bách Đồng mới biết cô có tên rất hay, là Đới Tô Nghiên. Bố cô cũng khách sáo và lễ phép đáp lại với cô ấy tên mình: “Dịch Thư.” Sau đó, giới thiệu tiếp với cô ấy, “Cảm ơn cô đã sang thăm. Đây là con gái tôi, năm nay sáu tuổi. Nào, Bách Đồng, chào cô đi con”.
Thế là, Dịch Bách Đồng vốn dĩ nhút nhát đã có chút e thẹn bước ra khỏi sau lưng bố, đi đến trước mặt người phụ nữ, khe khẽ cất tiếng: “… Cháu, chào cô”.
Người phụ nữ xinh đẹp mang tên Đới Tô Nghiên cúi người xuống thấp, thân mật vuốt mái tóc mềm mại của Dịch Bách Đồng và không ngớt lời khen ngợi: “Trông xinh gái quá… giống bố như đúc vậy!”.
Lời nói đó, chẳng biết là đang khen mình xinh hay là khen bố mình nữa. Dịch Bách Đồng đột nhiên suy nghĩ bâng quơ.
Bách Đồng vẫn chưa hết băn khoăn, Đới Tô Nghiên đang đứng ngoài cửa bỗng dưng quay ra sau gọi với giọng điệu khó xử: “Ơ kìa, mau lại đây con, ngoan nào, sang chào hỏi chú và em đi.” Tiếp đó, Dịch Bách Đồng nhìn thấy bóng một đứa nhỏ cứng đầu, ngoan cố bị Đới Tô Nghiên ép bước đến trước mặt cô, đôi mắt cũng chẳng buồn ngước lên, giọng nói cứng đờ: “Chào chú… chào em…”.
“Ha ha, thật ngại quá, đây là con trai tôi, Đới Mạc Ly.” Đới Tô Nghiên nh nhàng giải thích với bố cô bằng một giọng nói vô cùng dịu dàng.
Dịch Bách Đồng nhìn cậu bé tên “Đới Mạc Ly” đang đứng ngay trước mặt mình, đôi mắt mở rất to tỏ vẻ kinh ngạc, bèn buột miệng thốt lên: “A, cậu là…” Nhưng vế sau: “cái tên đọc truyện tranh trên gác nhỏ đây mà” đã bị cô gắng gượng nuốt ngược vào trong bụng.
Bởi, cậu bé đang trừng mắt chằm chằm nhìn cô. Điều đó khiến Dịch Bách Đồng sợ hãi rụt về phía sau, lời nói vừa mới ra tới cửa miệng đã theo nước bọt trượt thẳng xuống thực quản.
Cũng bắt đầu từ hôm đó, ánh mắt của cậu bé mang tên Đới Mạc Ly khiến Dịch Bách Đồng liên tưởng đến loài sói hoang trong chương trình Thế giới động vật trên tivi. Là một loài động vật rất trung thành, nó có thể hy sinh bản thân vì sự sống còn của thủ lĩnh và sự phát triển của đồng loại.
Điều khác biệt duy nhất chính là, cậu ta còn nhỏ, cậu vẫn chưa trưởng thành.
Do đó, dù là “sói” nhưng cậu ta cũng chỉ là một chú sói bé nhỏ. Và cũng giống như loài sói, cậu ta có một niềm kiêu hãnh và khung trời tự do khiến người khác chẳng thể nào theo kịp được. Mặc dù lúc đó, Dịch Bách Đồng cũng không hiểu nổi tại sao bản thân mình lại có thể gán ghép cậu ta và “sói” với nhau.
... Đó chẳng phải là sự liên tưởng kỳ lạ sao?