Trẻ con thường hay tưởng tượng những chuyện không phù hợp thực tế lắm.
Chẳng hạn như tưởng tượng mình sẽ trở thành nhà khoa học, tưởng tượng mình trở thành nghệ sĩ, tưởng tượng mình được lưu danh sử sách, hay là tưởng tượng mình mắc một bệnh hiểm nghèo nào đó.
Đột nhiên bị cảm cúm, nhức đầu, sốt, và cả những tai họa bất kể do yếu tố khách quan hay chủ quan gây ra, ví dụ như bị mù lòa.
Nhưng có lẽ cũng phải sau khi bị mù thật mới có thể phát hiện thì ra ánh sáng thực sự không phải màu trắng mà là màu đen.
Từng vệt từng vệt màu đen, tựa như được đan thành một tấm lưới khổng lồ, tối tăm, dày đặc che lấp toàn bộ con mắt. Tấm lưới ấy dính chặt vào con mắt bên phải, tất cả ánh sáng đều biến thành những mảnh vụn bị cắt nhỏ khi rọi vào con mắt bên phải. Và còn cả tiếng “vo vo” vỗ cánh phát ra từ trong con mắt bên phải nữa, có vẻ như có con côn trùng nhỏ đang sống trong con mắt đó.
Tiếng vỗ cánh vo vo vo vo. Văng vẳng tiếng vo vo vo vo.
10.
Cuối cùng, cơn mưa được dự báo nhiều ngày trước cũng đã đến. Ngửa cao đầu ngước nhìn lên bầu trời có thể thấy một màu xám xịt cùng những đám mây đen lơ lửng. Và thứ đọng lại trong cơn mưa dai dẳng vô tận đó chính là sự ức chế trĩu nặng trong lòng, từng hạt, từng hạt mưa tựa như những quả bom nguyên tử bắn liên hồi, có thể dễ dàng và nhanh chóng làm nổ tung một trái tim bé nhỏ. Đó là một ngày hè, khi Dịch Bách Đồng được bảy tuổi, còn Đới Mạc Ly thì phải năm ngày nữa mới thật sự tròn bảy tuổi.