Hôn Lễ Đệ Nhất Thiên Hạ

Chương 87




Editor: Xám

Hôm nay, có lẽ đã đến lúc không thể không dán vài liều thuốc mạnh cho Lưu Liên rồi.

"Người thân!?" Tần Cửu cúi đầu nhả ra hai chữ này, một gợn sóng không dễ phát giác xẹt qua mắt phượng, nàng chậm rãi ngẩng đầu, với ngón tay vén bức rèm xe ngựa lên.

Chiều tà đã ngả về tây, chỉ còn lưu lại một vùng ráng chiều lẻ loi đọng lại ở phía Tây bầu trời.

Biểu cảm trên mặt Tần Cửu biến ảo khôn lường, cuối cùng lại là vẻ cay nghiệt đến tột cùng, "Ngươi, còn có người thân sao?"

Lưu Liên nhíu mày, đôi mắt mở to không chớp nhìn chằm chằm nữ tử mỹ lệ trước mặt. Nàng không hề nhúc nhích ngồi dựa vào thùng xe, cơ thể ẩn trong bóng tối, trên mặt ngoài vẻ cay nghiệt ra, còn có cảm giác bi thương lờ mờ, tựa như ánh trăng trong đêm đông buốt giá, có ánh sáng tiêu điều lực bất tòng tâm.

Đột nhiên, trong lòng Lưu Liên dâng lên một dự cảm không lành.

Hắn cảm thấy, hắn không quen Tần Cửu như thế này. Vẻ mặt nàng quá nghiêm túc, khiến trái tim hắn tự dưng rụt rè đi.

"Đương nhiên tôi có người thân rồi, ai mà không có người thân chứ?" Lưu Liên cúi đầu nói.

Mặc dù nhà hắn đã sụp đổ, mặc dù phụ mẫu chịu tội, nhưng chẳng qua chỉ là đi đày, nếu không phải vì Tần Cửu bắt hắn đến Thiên Thần tông, hắn đã sớm đi tìm bọn họ rồi.

"Ngươi không có! Người nhà của ngươi đã chết cả rồi!" Tần Cửu ngồi thẳng người dậy, trên khuôn mặt mỹ lệ tỏa ra sự dứt khoát hiếm thấy.

Nàng gằn từng tiếng, mỗi một chữ đều giống như thấm máu.

Lưu Liên sững sờ.

Hắn hoảng hốt nhìn Tần Cửu, hắn không thể tin được, trên đời này còn có người nguyền rủa cả nhà người khác như vậy. Hắn nhìn vào mắt nàng, dường như không hề suy nghĩ đã buột miệng nói ra: "Người nhà của ngài mới chết, cả nhà ngài đều chết sạch rồi!"

Những lời này vừa ra khỏi miệng, hắn đã hối hận.

Bởi vì hắn nhìn thấy biểu cảm của Tần Cửu.

Toàn thân nàng từ trên xuống dưới bao phủ sự bi thương, rõ ràng nàng không khóc, nhưng hắn lại cảm thấy nàng đang khóc. Không chỉ là ánh mắt, không chỉ là khuôn mặt, mà dường như toàn bộ cơ thể đang khóc.

Thân thể nàng không thể ngừng run rẩy, giống như bị co giật vậy.

"Tôi.... Thật ra tôi không có ý đó, tôi..." Lưu Liên nói với giọng run run, "Ngài đừng buồn!"

"Ngươi nói không sai, quả thực cả nhà ta đã chết sạch rồi!" Tần Cửu đưa bàn tay run rẩy ra, vuốt ve bộ lồng vũ mềm mượt của Hoàng Mao trong lòng, chậm rãi nói.

Lưu Liên cũng không ngờ sự tình lại như thế. Trong mắt hắn, cho dù cả nhà yêu nữ đã chết sạch, dường như yêu nữ cũng sẽ không chớp mắt một cái.

"Thật sự xin lỗi!" Lưu Liên siết chặt nắm đấm, chẳng biết vì sao trong lòng có sự đau đớn nặng nề xẹt qua, khiến hắn có phần không thở nổi. 

"Ngươi không cần nói xin lỗi, bởi vì lời ta vừa nói không hề sai! Người nhà của ngươi, quả thật đã không còn ở nhân thế nữa. Năm đó, trong nhà ngươi xảy ra chuyện, ngươi đã đến Thiên Thần tông, cho nên câu chuyện phía sau ngươi không hề biết. Đi đày ra biên cương chẳng qua chỉ là người nhà ngươi an ủi ngươi nên mới nói vậy, bọn họ sợ ngươi lo lắng cho họ. Cho nên mới âm thầm tiễn ngươi đi, thực ra bọn họ đã không còn nữa, vả lại, ngươi, Tư Đồ Dật cũng đã chết rồi.  Người chết thay ngươi là thị vệ từ nhỏ đến lớn vẫn luôn ở bên cạnh ngươi, bảo vệ ngươi." Tần Cửu chăm chú nhìn hắn, chậm rãi nói.

Lưu Liên hoàn toàn kinh sợ.

Hắn hoàn toàn không tin lời Tần Cửu."Ngài nói bậy, ngài đang gạt tôi!" Hắn nói với giọng khàn đặc.

Thế nhưng, hắn nhìn thấy ánh mắt Tần Cửu, thấy sự thương xót nặng nề.

Nếu nói vừa rồi Tần Cửu nói cả nhà hắn đã chết, Lưu Liên cho rằng là nguyền rủa, thì giờ phút này Tần Cửu nhắc lại, mặc dù hắn không thừa nhận điều nàng nói là thật, nhưng tận sâu trong nội tâm, lại cảm giác một cách kỳ lạ rằng nàng không gạt hắn.

"Bọn họ chết oan, coi như vì người đã chết, việc ngươi nên làm bây giờ là rửa oan cho họ. Mà ngươi muốn làm được điều đó thì nhất định phải có chỗ đứng trong triều. Nhưng để có thể có chỗ đứng trong triều nhanh hơn, ngươi nhất định phải có bối cảnh, vậy nên, ngươi phải lấy tam công chúa Thượng Sở Sở." Tần Cửu tiếp tục nói.

Lưu Liên nhìn Tần Cửu, hắn nghe không rõ nàng đang nói gì, chỉ cảm thấy cảm giác bi thương nồng đậm đang bao phủ cõi lòng. Lúc này, vết thương ban sáng ở ngực lại đau đớn kịch liệt từng cơn, giống như có người đang đánh hắn thật mạnh.

Dưới sự tập kích của vết thương và nỗi đau trong lòng, hắn dần cảm thấy không chịu nổi nữa, hét to một tiếng, ngất đi.

Tần Cửu đưa tay ra, từ từ vuốt ve khuôn mặt tuấn tú mang theo nét trẻ con của Lưu Liên, cúi đầu nói: "Dật Nhi!"

Ráng chiều cuối cùng ở chân trời phía Tây, giống như một lớp áo choàng ráng mây mỹ lệ, dịu dàng phủ xuống mặt đất. Gió núi luồn qua cửa sổ xe thổi vào trong, không hề lạnh, mà ấm áp, mang theo hương hoa đào thơm ngọt.

Nhưng lúc này, trong mắt Tần Cửu lại không cảm nhận được chút vẻ đẹp nào. Chỉ cảm thấy cơn gió kia tựa như gió âm, vô tình xuyên qua hồn phách của nàng, giống như một thanh đao nhọn vô cùng sắc bén không ngừng cứa vào máu thịt trong thân thể nàng.

Mặc dù không thể chịu đựng nổi, nhưng vĩnh viễn không thể bằng nỗi đau lòng của nàng.

"Dật Nhi! Tha thứ cho ta, cả đời này của ngươi đã định trước không thể an nhàn rồi. Nhưng cho dù là núi đao biển lửa, đều có ta đi cùng ngươi! Đừng sợ!" Nàng nói với giọng dịu dàng, quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Trong ánh mặt trời ảm đạm, nốt ruồi bên khóe mắt đỏ tươi như máu.

888888888888

Khi Nhan Duật về đến vương phủ, sắc trời đã hoàn toàn tối đen. Vầng trăng cong cong trên bầu trời tỏa ra ánh sáng trong trẻo mềm mại.

Hắn xuống xe ngựa, chậm rãi bước vào cổng chính của vương phủ, đi qua sảnh và hành lang, đi vào Mộng viên nơi hắn ở.

Điêu Thuyền và Chiêu Quân tiến lên, giúp hắn cởi áo khoác ngoài ra, đổi áo bào màu đỏ đen khoác bên ngoài, thay một chiếc áo tơ có tay áo rộng rãi màu trắng ngà. Ngọc Hoàn bưng chậu rửa mặt tới, Nhan Duật rửa sạch tay và mặt, nhận lấy khăn lau mặt Tây Thi đưa tới, sau đó thong thả bước đến ghế rồi ngồi xuống.

Có tiểu nha hoàn đưa bữa khuya tới, tứ đại mĩ nhân bày lần lượt từng món lên trên bàn, sau đó thi lễ lui xuống.

Nhan Duật chậm rãi tựa lưng vào ghế ngồi, từ từ nhắm hai mắt lại, hắn sắp xếp lại sự việc ở Minh Nguyệt sơn trang hôm nay một lần, cảm thấy hình như có nhiều chỗ không hợp lý. Hắn xoa xoa thái dương, chậm rãi mở mắt, trong lúc vô tình đã liếc ra sau bình phong một cái.

Trong phòng của Nhan Duật bài trí lộng lẫy mà xa xỉ, một chiếc khung bình phong lớn bằng thủy tinh đặt ở trong phòng, dưới ánh đèn mờ ảo, có thể nhìn thấy loáng thoáng một bóng người.

Hắn cúi đầu thở dài một tiếng, khóe môi cong lên thành ý cười biếng nhác. Hắn đột nhiên duỗi lưng, lấy một miếng điểm tâm bỏ vào trong miệng, lẩm bẩm: "Điểm tâm này thật sự ăn rất ngon, tay nghề của Điêu Thuyền càng ngày càng khá rồi." Tiếng nói vừa dứt, điểm tâm trong tay hắn đã bắn về phía bình phong.

"Người tới là khách, cũng mời thưởng thức một chút." Nhan Duật lười biếng nói.

Bóng người phía sau bình phong cười sang sảng một tiếng, nhanh chóng bước ra ngoài.

Nhan Duật thấy rõ người vừa đến, thân hình rắn rỏi đột nhiên vọt khỏi ghế, lướt nhẹ như lông hồng, bay về phía người nọ.

Bóng người kia thấy thế, không dám khinh thường, cũng vung tay tấn công Nhan Duật.

Trong căn phòng rộng lớn, ánh đèn bao phủ, trên bức tường trắng tinh, phản chiếu hai bóng người hăng say giao đấu.

Quyền phong ào ào, chưởng phong ào ạt, chân khí mạnh mẽ phiêu bạt bên trong căn phòng, mạnh mẽ đến mức rèm cửa sổ màu tím nhạt bên trong phòng liên tục bay lên.

Chỉ trong chốc lát, hai người đã đấu được vài chiêu.

Đến cuối cùng, chỉ nghe thấy người nọ cười nhạt một tiếng, bóng người đó thu quyền đứng yên, thi lễ với Nhan Duật, nói: "Vương gia, tại hạ mạo phạm rồi."

Nhan Duật cười lười biếng, ngồi xuống ghế trúc, tựa vào ghế, nói: "A Nhân, lâu ngày không gặp, võ nghệ của ngươi lại tiến bộ rồi."

Dưới ánh đèn, người lỗi lạc đứng đó là Nhiếp Nhân, Nhiếp đại tướng quân so tài chống xe bọc sắt với Nhan Duật ban sáng. Lúc này, y mặc một chiếc áo đen bó sát người, hoàn toàn là trang phục của người đi đêm.

Y nhìn Nhan Duật, khóe môi mỉm cười nói: "Vương gia khen lầm rồi, thuộc hạ còn kém vương gia rất nhiều." Nói xong, bèn tự đi đến một bên bàn, ngồi xuống, lấy một miếng điểm tâm trong đĩa, bỏ vào miệng, từ từ ăn.

Nhan Duật ung dung mỉm cười, "Chẳng phải nói nếu ngươi không có việc gì thì đừng đến đây sao? Nếu để người khác phát hiện ra, vậy chẳng phải hôm nay bản vương cùng ngươi thi chống xe bọc sắt ở Minh Nguyệt sơn trang là vô ích ư."

Ban ngày Nhan Duật và Nhiếp Nhân công kích nhau, đương nhiên là để người ngoài cho rằng hai người hắn bất hòa, sẽ không nghi ngờ Nhiếp Nhân là người của hắn.

"Lẽ nào là ở Minh Nguyệt sơn trang ăn không no, nên đến chỗ ta tìm đồ ăn?" Nhan Duật híp mắt nói tiếp.

Nhiếp Nhân ăn vài miếng, nuốt điểm tâm, vẫn chưa thỏa mãn mà tặc lưỡi, hồn nhiên không có chút dáng vẻ tướng quân nghiêm cẩn nào của buối sáng.

"Vương gia, ta không phải mèo đâu!" Hắn cười tủm tỉm nói, nhíu mày, khó xử nói, "Thuộc hạ mạo muội đến đây, quả thực là có chuyện."

"Nói đi!" Khóe môi Nhan Duật hàm chứa ý cười mênh mang, nhẹ nhàng đung đưng ghế xoay, thong thả nói.

Sắc mặt Nhiếp Nhân dần chuyển sang nghiêm túc, chậm rãi nói: "Vương gia, thuộc hạ thật sự phải lấy nhị công chúa Vân Thiều quốc sao?"

Nhan Duật nghiêng người dựa vào ghế, duỗi ngón tay xoay chiếc nhẫn xanh biếc trong tay, lười biếng nói: "Chẳng phải ngươi rất thích nàng ta sao? Chuyện đó không phải là hợp tâm ý của ngươi sao?"

Mặt Nhiếp Nhân hơi đỏ lên, chậm rãi nói: "Vương gia, nhưng... Người nàng thích lại không phải thuộc hạ, nếu như, nàng biết thực ra người khi đó là vương gia..."

"Ngươi không nói, thì làm sao nàng ta biết được?" Nhan Duật ngắt lời Nhiếp Nhân, bình tĩnh nói.

Dưới ánh đèn, tròng mắt tà mị hẹp dài đen như nét mực, khóe môi mỏng hơi cong lên, hiện ra ý cười rất nhạt.

"Thuộc hạ cảm thấy, như vậy không công bằng với Tư Tư công chúa, kỳ thật người nàng thích là vương gia, nhưng ta lại thay mận đổi đào." Nhiếp Nhân vô cùng khó xử nói.

Nhan Duật khẽ híp mắt lại, không nói gì một hồi lâu.

Ánh đèn chiếu vào mắt hắn, giờ phút này đôi mắt kia tối đen mà sâu sắc, tựa như một hồ nước lạnh băng sâu không thấy đáy. Ý cười nơi khóe môi hắn đã thu lại, lúc này khuôn mặt vốn mị hoặc khiếp người nhìn anh tuấn lạnh lùng mà nghiêm túc. Hắn nhíu mày, thản nhiên nói: "A Nhân, trên đời này, chẳng lẽ chuyện không công bằng còn ít sao? Ngươi thích nàng ta như vậy, nàng ta có thể lấy ngươi là phúc phận trời ban. Nếu như lấy ta, vậy mới đúng là không công bằng."

Nhiếp Nhân trầm mặc không nói gì, một lúc lâu sau thấp giọng hỏi: "Vương gia, ngài thật sự không thích Tư Tư công chúa chút nào ư? Trước đây ngài gặp nàng ấy trước khi gặp Bạch cô nương. Lẽ nào vương gia không động lòng chút nào sao?"

Nhan Duật khoát tay, ngắt lời Nhiếp Nhân, "Nhiếp Nhân, chuyện tình cảm không phân biệt quen biết trước sau, quả thực năm đó ta rất yêu thích Thượng Tư Tư, nhưng không phải tình cảm nam nữ. Ngươi cứ yên tâm đi. Ý ta đã quyết, sẽ không thay đổi nữa, A Nhân chớ nên nói nhiều. Chuyện giữa ta và nàng, chỉ cần người không nói, Thượng Tư Tư sẽ không biết được."

Nhiếp Nhân từ từ gật gật đầu, nhưng vẻ mặt lại phức tạp.

Nhan Duật đứng dậy, khoanh tay đi đến trước mặt Nhiếp Nhân, vỗ vỗ vai y, nói: "A Nhân, từ tình hình hôm nay, bản vương thấy Thượng Tư Tư cũng không phải không có cảm tình với ngươi, ngươi đừng suy nghĩ nhiều quá."

Nhiếp Nhân nhíu mày, "Đó là bởi vì nàng tưởng ta là ngài."

Nhan Duật nhếch môi, ánh sáng mờ lan tỏa trong mắt, nói với giọng điệu tao nhã: "A Nhân, ngươi cảm thấy Thượng Tư Tư sẽ thích người như ta sao?"

Nhiếp Nhân thở dài một tiếng, chăm chú nhìn Nhan Duật, chậm rãi nói: "Ngọc Hoành, ngài việc gì phải khổ như vậy?"

Khi Nhan Duật còn ở đất phong Lân Châu, đã kết bạn với một đám huynh đệ, Nhiếp Nhân chính là một trong số đó. Bọn họ quen biết từ thuở hàn vi, tình như huynh đệ, những khổ sở Nhan Duật phải chịu, Nhiếp Nhân biết rất rõ, bọn họ vẫn luôn ngầm gọi thẳng tên nhau.

Một lát sau, Nhiếp Nhân đột nhiên hỏi: "Vương gia, tam công chúa Thượng Sở Sở sắp lấy Tần Phi Phàm, chuyện này khá bất ngờ, không biết vương gia dự định thế nào?"

"Chuyện này, ta cũng cảm thấy bất ngờ." Nhan Duật đột nhiên híp mắt, chậm rãi nói.

Hiện giờ Tần Cửu đang hợp tác với hắn, người của nàng và tam công chúa kết thân, đương nhiên có lợi cho hắn. Có điều, hắn cảm thấy hơi bất ngờ. Thượng Tư Tư có thể nhìn trúng Nhiếp Nhân, là do hắn an bài xong từ trước. Thế nhưng, Thượng Sở Sở có thể nhìn trúng một trạng nguyên nhỏ nhoi không có thân thế bối cảnh, không có tiếng tăm thì thật sự kỳ quái. Nếu như toàn bộ chuyện đó là do Tần Cửu an bài, vậy thì hắn không thể không nhìn nữ nhân này với cặp mắt khác rồi. 

"Tần Cửu, Cửu gia, quả nhiên không hề đơn giản!" Nhan Duật nhàn rỗi nghịch chiếc nhẫn trên ngón tay, khóe môi đột nhiên nhếch lên, nói với ý tứ sâu xa.

"Câu Hồn Hồng Y? Trước đây cho rằng nàng ta chỉ biết làm hại thiếu nam, không ngờ lại có tâm kế như vậy?" Nhiếp Nhân trầm giọng nói.

Nhan Duật gật đầu, ánh đèn chiếu lên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, ý cười nghiêm túc lướt qua khóe môi, "Lại Bộ Thượng Thư Lưu Lật chính là bị nàng ta tính kế mất chức. Nhan Mẫn đáng thương đã mất một cánh tay có lợi, lại còn cho rằng tất cả là do Nhan Túc gây nên."

"A Nhân, " Nhan Duật liếc nhìn bóng đêm bên ngoài khung cửa sổ một cái, nhíu mày nói, "Ngươi quay về sớm đi, nếu như không có chuyện quan trọng, tốt nhất là đừng đến vương phủ nữa, chúng ta vẫn liên lạc theo quy củ cũ."

Nhiếp Nhân gật đầu, "Vậy thuộc hạ cáo lui." Y đẩy cửa phòng ra, bóng người đen sì lập tức hòa vào trong màn đêm.

Nhan Duật ngồi trên ghế trúc, đầu dựa vào lưng ghế, sa vào trầm tư.

Hắn phát hiện ra, hình như Tần Cửu đối xử với Lưu Liên có chút bất thường. Rốt cuộc là bất thường ở đâu, mặc dù hắn không nói rõ, nhưng vẫn cảm thấy khác thường. Rõ ràng Tần Cửu rất coi trọng hắn ta, nhưng hắn cảm thấy, không phải chỉ vì tài năng và học vấn của Lưu Liên.

Tần Phi Phàm, hay Lưu Liên, hắn ta thật sự chỉ là một người hầu nhỏ nhoi của Thiên Thần tông thôi sao?

Nhan Duật nhặt một hạt đậu phộng trong chiếc đĩa trên bàn lên, ăn không thấy ngon, cao giọng nói: "Người đâu!"

Chiêu Quân lên tiếng đáp, đi vào hỏi: "Vương gia, có chuyện gì ạ?"

Nhan Duật híp mắt nói: "Chiêu Quân, ngươi phái người đi điều tra lai lịch của Tần Phi Phàm một chút."

"Vâng!" Chiêu Quân đáp lại, lui ra ngoài.

Nhan Duật thả lỏng người, chậm rãi dựa vào ghế trúc, khóe môi treo nụ cười mỉm mê say.