Hôn Lễ Đệ Nhất Thiên Hạ

Chương 196




Editor: Xám

Biểu cảm trên mặt hai người, lúc này, đều là khiếp sợ.

Ánh mắt Tần Cửu di chuyển theo bảo kiếm nhỏ máu trong tay Nhan Duật, cuối cùng, đã nhìn thấy người mà bảo kiếm đâm trúng. Nằm ngoài dự đoán của nàng, người bị đâm trúng không phải Nhàn phi, mà là Khánh Đế. Ngay trước khi Nhan Duật vọt tới, Khánh Đế đã chạy về phía Nhàn phi. Đúng lúc kiếm trong tay Nhan Duật ra khỏi vỏ đâm ra, Khánh Đế ngã gục lên người Nhàn phi.

Kiếm của Nhan Duật, cứ như vậy, vừa vặn đâm lên người Khánh Đế. Máu tươi theo miệng vết thương chảy xuống từng giọt một, trong đại điện tĩnh lặng, dương như chỉ có thể nghe thấy tiếng tí tách này, và cả tiếng hô hấp dồn dập ngày càng nặng nề của Nhan Duật.

Tay của Nhan Duật, đang run rẩy.

Tim của Tần Cửu, cũng đang run rẩy, thậm chí còn run nhanh hơn tay của Nhan Duật.

Làm thế nào nàng cũng không ngờ, vì cứu nàng, Nhan Duật đã đâm trúng Khánh Đế. Cũng giống vậy, ai cũng không ngờ, Khánh Đế lại cứu Nhàn phi.

Nhàn phi sững người trong giây lát, đột nhiên bật cười, "Hành thích vua giết cha, Nhan Duật, cuối cùng ngươi vẫn là kẻ hành thích vua giết cha!"

Hành thích vua giết cha!

Bốn chữ này vừa nói ra, trái tim của Tần Cửu nặng trĩu, hơn nữa còn liên tục nặng hơn.

Nàng biết, bốn chữ này có ý nghĩa thế nào với Nhan Duật. Bắt đầu từ năm tám tuổi, hắn đã mang tội danh hành thích vua giết cha, hiện giờ, cuối cùng biết được, cái chết của tiên đế không liên quan đến hắn. Thế nhưng hắn lại vì nàng mà đâm trúng Khánh Đế, nếu như Khánh Đế thật sự là phụ thân thân sinh của hắn, vậy thì, một lần nữa Nhan Duật hắn lại mang tội danh này, nàng không dám nghĩ, nghĩ xem sẽ cảm thấy khó chịu như thế nào.

Tần Cửu không nhìn biểu cảm trên mặt Nhan Duật, nàng không dám nhìn. Nàng cảm thấy nàng nhìn thì nhất định sẽ đau lòng vì hắn, thậm chí không nhìn, nàng cũng cảm thấy trái tim mình giống như bị người ta bóp nhẹ vậy.

Chính vào lúc này, một tiếng nổ ầm vang lên.

Luồng khí mạnh mẽ cực lớn chấn động tứ phía, nóc nhà nổ tung, xà nhà rơi xuống.

Trong hỗn loạn, Viên Bá thống lĩnh kiêu kỵ cũng xông vào, Tần Cửu bị người ta kéo dậy, xông ra bên ngoài phòng.

Quả nhiên căn nhà đã bị nổ tung một nửa, mà vị trí của tượng Phật bị nổ nặng nhất.

Nhàn phi chôn thuốc nổ bên trong tượng Phật, mà mình lại đứng ở nơi cách tượng Phật gần nhất, thì ra, bà ta đã sớm có chí muốn chết, thế nhưng bà ta lại không hề chết giống như kì tích.

Vào khoảnh khắc sau cùng, Khánh Đế đã dùng hết sức lực, đẩy bà ta một cái, vừa vặn được kiêu kỵ tiến vào đỡ được, đã cứu bà ta ra.

Người cuối cùng ra ngoài là Nhan Túc và Nhan Duật, hai người khiêng Khánh Đế ra, bởi vì trên người Khánh Đế bị thương, không dám cõng ngài. Lúc bọn họ đi ra cuối cùng, trên người đều là đất khô rơi xuống, hơn nữa có vết thương ở mức độ khác nhau. Người bị thương nặng nhất là Khánh Đế, ngài vốn dĩ có bệnh, hiện giờ lại thêm vết thương của vụ nổ, hơn nữa ra sức đẩy Nhàn phi một cái, lúc khiêng ra, chỉ còn lại hơi thở cuối cùng.

Mặc dù Nhàn phi đã sớm mang chí muốn chết, nhưng nhìn thấy dáng vẻ của Khánh Đế, liên tục lẩm bẩm: "Tại sao, tại sao......"

Mọi người cẩn thận đặt Khánh Đế xuống mặt đất, tổng quản thái giám Lý Anh luống cuống tay chân sai tiểu thái giám tới cầm máu cho Khánh Đế, hơn nữa run tay lấy viên thuốc Khánh Đế thường dùng ra, muốn cho ngài nuốt. Khánh Đế lắc đầu, nói với giọng mỏng như tơ: "Vô dụng thôi, không cần bận tâm nữa." Ánh mắt ngài lướt qua Tần Cửu, rồi nhìn Nhàn phi và Tịnh thái phi, cuối cùng chăm chú nhìn lên người Nhan Duật và Nhan Túc, "Duật nhi, không cần áy náy, đây không phải là lỗi của con, là trẫm, không muốn tiếp tục sống qua ngày nữa. Một kiếm đó của con, không hề khiến trẫm mất mạng. Các ngươi đều nghe thấy đấy, trẫm mất vì am ni cô bốc cháy, không liên quan gì đến Duật nhi. Cả đời của trẫm, đã làm sai quá nhiều chuyện. Có lỗi với tiên hoàng, có lỗi với nữ nhân của ta, có lỗi với Bạch gia, cũng có lỗi với các hoàng tử của ta, chiếu thư truyền ngôi của trẫm đã nghĩ xong, tin rằng hai người các con cũng sẽ không có dị nghị." Ngài run tay, nắm tay Nhan Túc và Nhan Duật lại cùng một chỗ, "Thiên hạ này, còn phải dựa vào sự bảo vệ của các con!"

Khánh Đế kịch liệt thở dốc mấy tiếng, ánh mắt của ngài dời lên trên mặt Tịnh thái phi.

"Duật nhi, mẫu phi của con chưa từng làm sai bất cứ chuyện gì, người làm sai chính là ta!" Câu cuối cùng, ngài nhìn Tịnh thái phi mà nói với Nhan Duật.

Câu nói của Khánh Đế, thể hiện rõ sự trong sạch của Tịnh thái phi.

Cho dù năm xưa, ngài và Tịnh thái phi thật sự gian díu, xem ra cũng là do Khánh Đế cưỡng ép. Nói xong những điều này, dường như Khánh Đế đã trút hết tâm sự, ngài từ từ nhắm hai mắt lại, ánh mắt cuối cùng, nhìn về phía trời cao.

Không có ai biết, rốt cuộc vào thời khắc cuối cùng, trong lòng ngài nghĩ về nữ tử nào.

Thời gian, dường như đã ngưng đọng lại

Đây là kết cục mà trước khi lên núi, Tần Cửu không ngờ đến. Nhưng rõ ràng, Khánh Đế đã lường được rồi, ngài đã dự tính xong chiếu thư từ lâu.

Trời muộn nổi gió, thổi qua chuông gió trên mái hiên, phát ra tiếng u u nỉ non.

Nhan Duật quỳ trên mặt  đất không khóc, khuôn mặt tuấn mỹ của hắn hoàn toàn trầm tĩnh, không vui không buồn cũng không có đau khổ, trong đôi mắt dài, sương mù thăm thẳm. Hắn như vậy, cho dù là ai cũng không nhìn thấu suy nghĩ trong lòng hắn.

Nhan Túc quỳ trên đất, hắn cũng không khóc, nhưng trong đôi mắt phượng kia, lại tràn đầy bi thương.

Mọi người đau thương hô vạn tuế, khung cảnh hoàn toàn bi thương.

Chỉ có Tịnh thái phi lẳng lặng đứng đó, lúc này, giữa mọi người, biểu cảm của bà là tĩnh lặng nhất. Dường như từ lâu bà đã đoán được sẽ có ngày này, cũng có thể là vì, chờ đợi trong đế lăng quá lâu, bà đã sớm nhìn thấu hồng trần, có cách nhìn rất thông suốt với sinh tử.

Bà lẳng lặng nhìn xung quanh căn phòng đổ sập một nửa, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Khánh Đế, thấp giọng nói: "Tất cả, đều đã kết thúc rồi!"

Giọng nói của bà cực kỳ nhẹ, gió vừa thổi qua là đã tiêu tan.

Đúng, tất cả đều kết thúc rồi.

Ân oán giữa bà, Huệ phi, Nhàn phi và Khánh Đế, theo cái chết của Khánh Đế, cuối cùng đã kết thúc.

Hôm đó tin tức Khánh Đế băng hà đã truyền đi khắp Lệ Kinh, với bên ngoài chỉ nói là miếu bị cháy, không kịp cứu chữa. May mà, mấy ngày nay, Nhan Duật và Lưu Liên cùng cai quản triều chính, trong triều không hề phát sinh rối loạn. Căn cứ vào di chiếu của Khánh Đế, Lưu Liên được lập làm Hoàng thái tử, dưới sự phò tá của Nhan Duật, bắt đầu chính thức nắm quyền giám quốc. Nhàn phi đã vào trong lao, thản nhiên tiếp nhận trừng phạt bà ta nên nhận lấy.

Mấy ngày kế tiếp chính là tang lễ của Khánh Đế, trong kinh cấm tất cả sáo nhạc, khắp nơi bận đồ tang. Đương nhiên Nhan Duật và Lưu Liên là bận rộn nhất, Tần Cửu lại nhàn rỗi, thế nhưng, trái tim nàng lại không có cách nào bình tĩnh lại.

Nàng không vào trong thiên lao thăm Nhan Túc, đến lúc này, nàng đã cảm thấy mình không có mặt mũi nào để tiếp tục nhìn mặt hắn. Nàng cũng không đi gặp Nhan Duật, hắn vì nàng đã ngộ sát Khánh Đế, nàng xuất hiện trước mặt hắn, hình như là không đúng lúc, bản thân chính là một đả kích. Thương thế của Thượng Sở Sở đã cơ bản ổn định, chỉ cần chăm sóc cẩn thận. Thượng Tư Tư và Nhạc Mẫn đã đưa nàng rời khỏi Đại Dục, quay về Vân Thiều quốc. Tần Cửu và Tỳ Ba đã quay về Tần phủ.

Nửa tháng sau, một tin xấu truyền tới.

Tịnh thái phi tự vẫn.

Nghe thấy tin tức này, Tần Cửu không thể ở trong phủ được nữa. Nàng ngồi xe ngựa đến phủ Nghiêm Vương, nhưng nghe hạ nhân trong phủ nói, Nhan Duật đã đến đế lăng. Hơn nửa đời người Tịnh thái phi đều ở đế lăng, ở đó mười mấy năm mà không ai biết đến, kết quả là, sau khi bà ra khỏi phủ, lại vẫn chọn đến đế lăng tự vẫn. Tần Cửu không biết, rốt cuộc là bà vì tiên đế, hay là vì Khánh Đế, có lẽ chỉ một mình Tịnh thái phi biết được chuyện này.  

Sau khi ra khỏi thành, bầu trời bèn nổi tuyết, mặc dù không lớn, nhưng trong gió lạnh quét qua mặt pha lẫn băng lạnh nhỏ vụn, đập lên mặt lạnh vào tận trong tim, khiến trong nháy mắt nàng đã tỉnh táo lại như ban đầu. Nàng rất muốn nhìn thấy Nhan Duật nhanh một chút, nàng biết có lẽ nàng không làm được gì, nhưng nàng cực kỳ hiểu nỗi đau khổ trong lòng hắn lúc này, không dễ dàng gì mới cứu được mẫu phi ra khỏi đế lăng, nhưng lại một lần nữa mất bà.

Lúc sắp đến đế lăng, Tần Cửu kéo dây cương ngựa lại, một cơn gió mạnh thổi qua, một trận tuyết lớn táp lên mặt, trong lúc giơ tay áo lên che, nàng đã nhìn thấy xe ngựa của Nhan Duật.

Xe ngựa dừng ở ven hồ Long Ngâm, Nhan Duật tựa vào bên cạnh xe ngựa, mặt quay về phía đế lăng, bóng lưng cao lớn mà cô đơn.

Núi đen mờ ảo ở nơi xa, càng thêm nguy nga tráng lệ. Hồ Long Ngâm đã kết băng, lấp lánh từng tia sáng sắc bén. Cây cối ven hồ, phủ một tầng sương tuyết mỏng manh, nhìn qua giống như tráng lên một lớp bạc.

Thăm lại chốn xưa, luôn luôn có một số chuyện xưa cho dù ngươi nỗ lực muốn quên đi thì cũng không quên được, nườm nượp kéo tới vào giờ khắc này. Nàng nhìn bóng lưng màu đen huyền đó, nhớ lại nàng đã dẫn theo hắn, gặp mẫu thân hắn từ hồ Long Ngâm. Cũng nhớ lại trong hồ Long Ngâm này, nàng tẩu hỏa nhập ma, là hắn độ khí cho nàng. Còn nhớ, trong sơn động trên núi, là hắn dùng huyền công chính phái ngăn chặn tẩu hỏa nhập ma của nàng.

Tần Cửu buộc ngựa vào cái cây bên cạnh, chậm rãi bước về phía Nhan Duật.

"Nàng đã đến rồi!" Dường như đã sớm biết Tần Cửu sẽ đến, Nhan Duật khàn giọng mà nói.

Bông tuyết nhỏ vụn vương đầy mặt, làm mờ hai mắt, Tần Cửu chăm chú nhìn khuôn mặt tái nhợt tiều tụy của Nhan Duật, trái tim dường như co rút mạnh một cái.

"Ta đến, vốn là muốn gặp Tịnh thái phi lần cuối cùng." Trong lòng Tần Cửu quặn đau một hồi.

Nàng nhớ, lần đầu tiên Tịnh thái phi nhìn thấy nàng, biểu cảm vui vẻ mà mừng rỡ đó, bà kéo tay nàng, đeo cho nàng chiếc vòng ngọc kia. Đó là lần đầu tiên kể từ sau khi nàng đến kinh thành, cảm nhận được sự dịu dàng đến từ trưởng bối.

"Hôm qua, người còn đích thân nấu món ta thích ăn nhất, mà hôm nay, người đã đi rồi. Là ta chưa chăm sóc người chu đáo, mấy ngày này ta thật sự rất bận, không theo sát người được, nếu như ta có thể bên cạnh người lâu hơn, có lẽ, người sẽ không đi."

"Không phải là lỗi của ngài! Có lẽ, đôi khi, ra đi lại là một loại giải pháp với bà ấy." Theo Tần Cửu thấy, sống tiếp, quả thực là một loại hành hạ với Tịnh thái phi. Năm xưa, mặc dù bà là bị Khánh Đế cưỡng ép, nhưng bà vẫn cảm thấy có lỗi với tiên đế.

Nhan Duật quay đầu hỏi: "Chiếc vòng ngọc mẫu phi ta tặng cho nàng, vốn đã rơi vỡ rồi, không biết sau này nàng đã ném đi, hay còn giữ nó. Nếu như vứt rồi đi thì thôi, nếu như vẫn giữ, có thể trả mảnh vỡ cho ta không? Cũng giúp ta lưu lại kỷ niệm."

Tần Cửu ngẩn ra một lát, không ngờ hắn lại hỏi nàng về vòng ngọc. Nàng nhớ, hôm đó hắn từng nói: "Cho dù đã vỡ, cũng vẫn là của nàng."

Nàng không lên tiếng, ngừng lại một lát rồi nói: "Ta vẫn giữ."

"Có chuyện này, ta vẫn chưa nói với nàng. Bây giờ ngẫm lại, cảm thấy nên nói cho nàng biết." Nhan Duật chậm rãi nói.