Hôn Lễ Đệ Nhất Thiên Hạ

Chương 192




Editor: Xám

Nàng ta hết lời cầu xin nói nàng ta có chuyện gấp, xin cho nàng gặp Bạch lão gia một lần.

Lúc này kiệu đã ngừng lại, màn kiệu mở ra, một nam nhân mặc triều phục ló đầu ra khỏi sườn kiệu. Ông nhìn nàng ta, khóe môi hàm chứa ý cười ôn hòa, chỉ là bộ triều phục đó cùng với mũ quan trên đầu ông, làm cho ông thêm uy nghiêm khiến người ta không dám nhìn thẳng, ông nói: "Tiểu cô nương, ta có việc gấp thượng triều, nếu ngươi có chuyện gấp, trước tiên cứ đi tìm quản gia của ta đã."

Ông nói câu đó sau, màn kiệu khép lại, các thị vệ vây quay kiệu đi qua bên cạnh nàng ta, nháy mắt đã đi xa.

Nàng ta không cam lòng, vì thế lập tức chạy theo phía sau kiệu, thế nhưng, nàng ta vừa đói vừa lạnh, cuối cùng không đuổi kịp, mắt thấy chiếc kiệu đó càng ngày càng xa, biến mất ở góc phố trắng xóa tuyết.

Nàng ta thở hổn hển gục xuống nền tuyết, một đêm tủi thân chờ đợi cuối cùng đã bộc phát trong khoảnh khắc này, nàng ta không nhịn được òa khóc. Nàng ta trăm cây nghìn đắng từ huyện Cẩm đến nơi này, tìm được người cần tìm, nhưng không ngờ, không có được sự ấm áp như dự liệu. Nàng ta đang khóc rất thương tâm, một con chó hoang không biết từ đâu chui ra, sủa điên cuồng về phía nàng ta. Nàng ta giật nảy mình, vội vàng bò dậy khỏi mặt đất, chạy trối chết.

Nàng ta núp trong con ngõ nhỏ không có gió, tay đông lạnh đến mức sưng đỏ, mở thư viết tay của mẫu thân ra. Nàng ta muốn biết, rốt cuộc nàng ta là thân thích nào của Bạch gia, nếu như nàng ta tiếp tục đến Bạch gia, nếu như người ta hỏi đến, nàng ta cũng trả lời được. Thế nhưng, điều nàng ta không ngờ là, từ bức thư của mẫu thân nàng ta, biết quan hệ giữa mẫu thân mình và lão gia Bạch gia, thì ra, ông ấy từng là nhân tình của mẫu thân. Sau này, ông ấy quay lại kinh thành, mẫu thân nàng phát hiện ra mình có tin mừng. Mẫu thân nàng ta vốn định vào kinh tìm ông, thế nhưng, lại biết được nam nhân này đã cưới người khác, hơn nữa phu thê hòa thuận, nam nhân này còn tuyên bố sẽ không nạp thiếp. Mặc dù mẫu thân là nữ tử thanh lâu, nhưng cũng là người cao ngạo. Bà từng cho rằng, nam nhân này toàn tâm toàn ý với bà. Bây giờ phát hiện, tất cả những điều đó chỉ là hoa trong gương trăng trong kính. Bà bi phẫn tột cùng không có chỗ trút ra, sau đó đã bắt đầu tiếp khách.

Nàng ta đọc thư xong, phẫn uất chứa chan.

Nàng ta chưa từng thấy mẫu thân tiếp khách trước đây, nhưng từ miệng người khác, lại biết khi đó mẫu thân là hoa khôi trong lâu, cầm kỳ thi họa thứ nào cũng tinh thông, còn tao nhã cao quý hơn tiểu thư quyền quý. Có biết bao nam nhân nằm mơ cũng muốn lấy mẫu thân nàng ta về nhà, thế nhưng, chính là vì nam nhân đó, cuộc sống tốt đẹp của mẫu thân nàng ta mới bị hủy hoại, đồng thời còn hủy hoại cả nàng ta.

Tuyết trắng tinh khôi băng phủ mênh mông, phát ra ánh sáng như có như không. Dường như nàng ta có nhìn thấy gương mặt mẫu thân từ mặt băng, gương mặt ấy từng tuyệt sắc khuynh thành, lúc này đã như hoa cúc héo tàn.

Nàng ta sờ lên khuôn mặt nứt nẻ của mình, và cả bàn tay sưng đỏ.

Nàng ta đột nhiên không muốn đến Bạch phủ nữa, nàng ta muốn quay về gặp mẫu thân. Thế nhưng, đến khi nàng ta ăn xin quay về huyện Cẩm, nàng ta mới biết, vào đêm nàng ta cất bước, mẫu thân nàng ta đã treo cổ tự vẫn. Lần này nàng ta quay về, chắc chắn là đã đưa dê vào miệng cọp, tú bà bắt nàng ta lại, nhéo mặt của nàng ta nói: "Ngươi về thật đúng lúc, mẫu thân của ngươi không còn nữa, vậy thì lấy ngươi thay. Gương mặt nhỏ nhắn này của ngươi, cũng không kém hơn mẫu thân ngươi, tương lai nhất định sẽ trổ mã thành mỹ nhân."

Bà ta nói muốn nuôi nàng thêm vài năm nữa, sau đó sẽ cho nàng ta tiếp khách. Khoảnh khắc đó, nàng ta cũng muốn tìm đến cái chết, thế nhưng, nàng ta không chết được, có lẽ nói là mạng của nàng ta chưa nên chấm dứt, có người đã cứu nàng ta.

Người cứu nàng ta, tên gọi Thôi Vu Hàn. Ông ấy là một người tốt, mua nàng ta ra khỏi thanh lâu, ông ấy nghe được cảnh ngộ của nàng, nói ông ấy sẽ giúp nàng ta. Lúc này nàng ta mới biết, Thôi Vu Hàn là hảo hữu của Bạch Nghiễn. Ông ấy nói, trước tiên ông ấy có thể đưa nàng ta đến kinh thành, sau đó nghĩ cách sắp xếp, để nàng ta gặp Bạch Nghiễn một lần. Vì thế, nàng ta đã theo Thôi Vu Hàn đến Lệ Kinh, ở trong Thôi phủ. Nàng ta ở lại Thôi gia một thời gian, một lão nô của Thôi gia không biết vì sao biết được thân thế của nàng ta, lão ta hỏi nàng, "Ngươi hận không?"

Nàng ta nói hận.

Lão ta hỏi tiếp tục hỏi nàng, "Ngươi muốn trả thù không?"

Nàng ta nói muốn.

Lão nô gật gật đầu.

Từ ngày đó trở đi, lão nô bắt đầu lén lút dạy nàng ta võ công, đồng thời, còn dạy cho nàng ta cách dịch dung, bắt đầu thay đổi dung mạo của nàng ta. Lão nói, nếu ngươi muốn báo thù, thì không thể dùng thân phận nữ nhi của ông ta qua đó, cũng không thể dùng dung mạo hiện tại qua đó, bởi vì dung mạo của ngươi và dung mạo của nữ nhi nhà đó có chút giống nhau.

Nàng ta nói, vậy nàng ta sẽ dùng thân phận gì để đến đó.

Lão nô nói, lão sẽ sắp xếp.

Nàng ta không biết, ở Thôi gia, lại có một cao nhân thâm tàng bất lộ (giấu tài) ở ẩn như vậy. Trong lòng nàng ta mang ý hận, võ nghệ tiến triển rất nhanh. Sau này, Thôi Vu Hàn còn chưa kịp sắp xếp nàng ta gặp Bạch Nghiễn, Thôi gia đã gặp chuyện. Trước khi bị lưu đày đến đất bắc, Thôi Vu Hàn đã nhờ người phó thác nàng ta cho Bạch Nghiễn. Về sau, nàng ta đã cùng đám nô bộc của Thôi gia, sung vào Dịch đình. Lại qua vài ngày, Bạch Nghiễn phái người đón nàng ta đến Bạch phủ. Nàng ta mới biết, thân phận lúc này của mình là Thôi Minh Minh thiên kim Thôi gia, mà diện mạo dịch dung của nàng ta, cũng dần dần càng lúc càng giống Thôi Minh Minh.

Cứ như vậy, quanh đi quẩn lại, cuối cùng nàng ta đã đến được Bạch phủ.

Nàng ta nhìn thấy Bạch Nghiễn và phu nhân của ông cầm sắt hòa minh cực kỳ ân ái, nàng ta nhìn thấy một đôi trai gái của Bạch Nghiễn, cả nhà bọn họ rất mỹ mãn.

Mỗi lần như vậy, nàng ta sẽ nhớ đến dáng vẻ sau khi treo cổ tự vẫn của mẫu thân, nhớ đến đêm mình bị chà đạp.

Bạch Nghiễn đặc biệt khai ân, nhận nàng ta làm nghĩa nữ. Bạch Tố Huyên gọi nàng ta là muội muội, bởi vì thân phận nàng ta giả mạo là Thôi Minh Minh, nàng ấy nhỏ hơn Bạch Tố Huyên.

Thế nhưng nàng ta không có chút cảm kích nào!

Nàng ta hận!

Nàng ta mới là đại nữ nhi của ông, nàng ta mới là đại tiểu thư của Bạch gia, thế nhưng, nàng ta lại chỉ có thể giả mạo thân phận của người khác để sống qua ngày.

Nàng ta chôn hết oán hận ở sâu trong đáy lòng, chôn đã lâu, bèn mọc rễ nảy mầm, lớn lên thành đại thụ cừu hận rậm rạp xanh tươi.

Hàng ngày, nàng ta nhìn thấy tiểu thư Bạch gia, nàng ta hận!

Mẫu thân của nàng ta cũng là một tài nữ, từ nhỏ nàng ta đã học được kỹ nghệ của mẫu thân, vẽ tranh, thêu thùa, gảy đàn, những thứ này nàng ta đều biết. Thế nhưng, nàng ta hiểu, cho dù nàng ta biết, cho dù nàng ta so tài với nàng, nàng ta cũng vẫn sẽ bị đè phía dưới nàng.

Đại tiểu thư Bạch gia rất được Bạch hoàng hậu trong cung sủng ái, mười bốn tuổi đã vào cung bắt đầu giúp đỡ Bạch hoàng hậu làm việc, nàng là nữ Thượng thư, thống lĩnh Tố Y cục. Nàng đoan trang nhã nhặn, tài hoa hơn người, nàng là tài nữ nổi tiếng trong kinh.

Nàng ta thường nghĩ, tất cả những thứ đó, vốn dĩ phải đều là của nàng ta. Nếu như lúc trước, người gả cho phụ thân nàng là mẫu thân của nàng ta. Vậy thì, tất cả những thứ đó đều là của nàng ta, là Bạch Tố Huyên chiếm mất của nàng ta.

Sau này, nàng ta gặp được Nhan Túc.

Thiếu niên ấy, tuấn mỹ như vậy, nho nhã như vậy. Gần như là lần đầu tiên gặp được hắn, nàng ta đã động lòng, thế nhưng trong lòng nàng ta biết, trong mắt hắn hoàn toàn không có nàng ta. Hắn không nhìn thấy nàng ta, thậm chí chưa bao giờ chú ý đến nàng ta.

Nàng ta nhìn thấy hắn và tiểu thư Bạch gia yêu nhau, nhìn thấy bọn họ chàng chàng thiếp thiếp, lòng nàng ta đang chảy máu, tất cả những điều này, vốn dĩ đều nên là của nàng ta.

Vinh dự đó, cuộc sống cẩm tú trải đầy hoa tươi đó, vốn dĩ đều nên là của nàng ta!

Bọn họ đã đoạt lấy cuộc sống cẩm tú của nàng ta, nhưng còn đặt tên cho nàng ta là Bạch Tú Cẩm, nói hi vọng cuộc sống của nàng ta sau này sẽ trải đầy cẩm tú (gấm vóc).

Buồn cười đến mức nào đây! "Bạch Tố Huyên, ngươi đoạt hết tất cả của ta, vậy nên, ta muốn ngươi, và cả tất cả vinh quang của Bạch gia, đều hóa thành cát bụi, ta đã làm được rồi." Tô Vãn Hương, không, Bạch Tú Cẩm, nói xong tất cả những điều này, nghiêng đầu nhìn về phía Tần Cửu.

Nàng vẫn ngồi trên giường gỗ không hề nhúc nhích, giống như một bức tượng trong bóng tối u ám, giống như chuyện xưa là đang kể cho người khác. Cho đến cuối cùng, khi nàng ta đối mặt với Tần Cửu, nói tất cả đều là do nàng ta, cuối cùng trên mặt nàng đã có chút dao động.

Trong bóng tối, Tần Cửu nhìn khuôn mặt ngập tràn thù hận đến nỗi có chút méo mó của Bạch Tú Cẩm.

Thì ra, dung mạo của Tô Vãn Hương mới là khuôn mặt thật của nàng ta. Thì ra, Bạch Tú Cẩm ở bên cạnh nàng năm xưa, không những thân phận là giả, ngay cả gương mặt đó cũng là giả, thì ra người tên Bạch Tú Cẩm từ đầu đến cuối chỉ là lừa dối, từ lúc bắt đầu, đây chính là một âm mưu.

Nàng nhìn đôi mắt sáng rực như chớp của Bạch Tú Cẩm, đây là lần đầu tiên nàng nghiêm túc nhìn mắt nàng ta. Nếu như, ngày về kinh, hoặc là, ở lễ Cầu Tuyết, nàng có thể nghiêm túc nhìn mắt nàng ta một chút, có lẽ thật sự có thể sớm phát hiện ra, quả thực nàng ta có chỗ giống nàng. Cũng khó trách, Tỳ Ba nói nàng ta có chút giống với nàng trước đây.

Thì ra, bọn họ là tỷ muội.

Nàng không hề nghi ngờ những điều nàng ta nói đều là sự thật.

Những gì nàng ta đã trải qua rất bi thảm, mẫu thân nàng ta cũng chết rất thảm. Nàng rất thông cảm với mẫu tử nàng ta. Nhưng cho dù bọn họ thảm đến cỡ nào, đều không đáng để Bạch gia và nhiều quan viên như vậy vì chuyện này mà trả cái giá diệt môn.

Nhiều máu của người vô tội như vậy, lẽ nào chỉ để tế một đoạn tình cảm cố chấp của một mình mẫu thân nàng ta? Nàng tin rằng, chỉ cần người mẹ tìm đến cửa, hoặc là nàng ta sớm ngày nói ra thân thế, phụ thân sẽ không từ chối gánh trách nhiệm này.

Nàng xoay người, lạnh lùng nói: "Bạch Tú Cẩm, trên đời này, lúc nào cũng có người sẽ phạm tội. Tất cả tội ác, có lẽ đều có nguyên nhân. Thế nhưng, nguyên nhân có bi thảm hơn nữa hợp lý hơn nữa, cũng không thể đường hoàng đến mức có thể khiến tội ngươi phạm phải là vô tội. Bạch gia, cùng với máu của những người vô tội đó, chính là tội nghiệt vĩnh viễn của ngươi."

Bạch Tú Cẩm nghe vậy, sắc mặt có chút trắng bệch.

"Lão nô ở ẩn tại Thôi gia, lão ta là người của Thiên Thần tông phải không! Vụ huyết án của Bạch gia năm đó, ngươi và Thiên Thần tông thậm chí cả Nhàn phi đều cấu kết phải không?" Tần Cửu lạnh giọng hỏi, "Nói cho cùng, ngươi cũng chỉ để Thiên Thần tông lợi dụng mà thôi!"

"Vậy thì sao? Ta đã phục thù! Bạch Tố Huyên, đừng tưởng rằng ngươi sẽ dễ dàng sống tiếp, nói cho ngươi biết, ta sẽ xem chừng ngươi. Tất cả những gì ngươi làm, cũng đều là may đồ cưới cho người khác. Ngươi, và cả nghiệt tử của Bạch Nhã Khâm, các ngươi đều sẽ không được chết dễ dàng!" Bạch Tú Cẩm cười lạnh lẽo.

"Ngươi biết không? Nhan Túc hiện giờ, đã không còn yêu ngươi nữa, người chàng yêu là ta. Ta từng mang cốt nhục của chàng, ngươi có gì? Năm xưa ngươi hẹn chàng bỏ trốn, chàng không đi, vì sao, chàng không nỡ từ bỏ tất cả của mình, bởi vì chàng chưa yêu ngươi đủ. Thế nhưng bây giờ, chàng sẵn lòng bảo vệ ta. Mà Nhan Duật, hắn cũng không yêu ngươi nữa, người hắn yêu hiện giờ là ngươi với thân phận Tần Cửu. Bạch Tố Huyên, ngươi đã định trước mất đi tình yêu, cô đơn mà chết!"

Ngươi đã định trước mất đi tình yêu, cô đơn mà chết!

Giọng nói này vang vọng trong nhà lao u ám, Tần Cửu híp mắt nhìn về phía Bạch Tú Cẩm, cười thản nhiên. Nếu như là nàng của lúc trước, có lẽ là sẽ xông lên định bóp chết nàng ta, nhưng bây giờ, nàng sẽ không làm vậy!

Chỉ là một kẻ đáng thương bị thù hận chi phối mà thôi!