Hôn Lễ Đệ Nhất Thiên Hạ

Chương 146




Editor: Xám

Nhan Túc chậm rãi nói: "Thanh Dạ uyển."

Tô Vãn Hương hỏi: "Rất xa sao?"

Nhan Túc nghe vậy, mắt phượng đột nhiên híp lại.

"Cũng không xa lắm. Nhưng sắc trời hôm nay đã muộn rồi, cơ thể nàng lại không khỏe, xe ngựa tròng trành, hay là trước tiên nghỉ tạm ở đây một tối, sáng mai ta phái người đưa nàng qua đó." Sắc mặt Nhan Túc bình tĩnh như lúc đầu, nói: “Người đâu!"

Ngọc Băng Phấn Tuyết và Thúy Lan đứng hầu ở bên ngoài vội vàng mở cửa đi vào.

Nhan Túc thấp giọng nói: "Các ngươi hầu hạ thật cẩn thận!"

Ba người trả lời, vội vàng bắt đầu dọn dẹp phòng ốc.

Phấn Tuyết ngồi xổm xuống, tìm nhặt mảnh vỡ của bình hoa ném rơi trên mặt bàn lên.

Nhan Túc nhìn chằm chằm cây hoa điêu tàn đó, trong lòng đột nhiên chấn động. Hắn quay đầu chăm chú nhìn Tô Vãn Hương, chỉ thấy nàng ta ngồi trên ghế với sắc mặt bình tĩnh, Thúy Lan đang chải mái tóc đen của nàng ta.

Hắn im lặng không nói gì, khoanh tay ra ngoài, ngừng bước chân trong sân.

Ngọc Băng lặng lẽ không một tiếng động đi theo ra ngoài, im lặng thi lễ.

Nhan Túc thấp giọng căn dặn: "Lát nữa bản vương sẽ phái Nhan Thụy ra ngoài mua mấy bồn hoa quỳnh về, ngươi chọn hai bồn tối nay sẽ nở hoa, đưa vào trong phòng Tô tiểu thư. Không cần bày bình hoa nữa, tránh cho nàng tiếp tục đập."

Ngọc Băng vội trả lời, nhưng trong lòng lại có chút khó hiểu. Trong vương phủ có rất nhiều bồn hoa, hơn nữa thích hợp này biện trong phòng hơn, nhưng vì sao vương gia lại muốn Nhan Thụy ra ngoài mua hoa quỳnh về?

"Tối nay trông coi cẩn thận, đi xuống đi!"

Ngọc Băng lên tiếng trả lời rồi đi.

Nhan Túc đứng trong sân nhìn chằm chằm cửa sổ, trong phòng đã đổi hết thành đèn lưu ly, sẽ không dễ xảy ra hỏa hoạn, vì thế ánh sáng hiện ra từ trong cửa sổ sẽ không phải vầng sáng vàng, mà trong trong lành lạnh, mang theo lạnh giá khó tả, khiến hắn không cảm nhận được chút ấm áp nào nữa.

888888888

Một vầng trăng khuyết treo nghiêng trên bầu trời như mực, gió đêm lành lạnh tiến vào từ khung cửa sổ hé một nửa.

Tần Cửu bưng ly rượu lên, uống rượu còn lại trong ly một hơi cạn sạch, lúc này mới cảm thấy trên người ấm lên một chút. Nàng nhìn xuống từ lầu ba của Linh Lung các, nhìn thấy ánh đèn lung linh trên phố Thiên Môn, nghĩ đến vừa rồi từ đây nhìn thấy bóng lưng vội vàng  rời đi của Nhan Túc, nở nụ cười lạnh, chắc hẳn là có liên quan đến Tô Vãn Hương rồi!

Thật ra từ trước khi Nhan Túc đến, nàng đã đến Linh Lung các. Nhưng lại không hề đến Thính Vũ các theo lời Nhan Túc, mà vào trong phòng Mộ Vu Phi ở lầu ba.

Nàng không biết vì sao Nhan Túc tìm nàng, nhưng cũng đoán được vài phần. Bởi vì vụ án kia đã đề cập tới vụ án của Bạch gia, e rằng hắn cũng đã nghi ngờ mình có liên quan đến Bạch gia. Thế nhưng, đối phó với hắn dễ dàng hơn đối phó với Nhan Duật nhiều, bởi vì Nhan Duật có quan hệ hợp tác với nàng, biết rất nhiều chuyện nàng làm, nhưng Nhan Túc thì không biết. Thật ra, nàng vốn định đi gặp hắn, nhưng thấy hắn chỉ chờ một lát như vậy đã vội vàng rời đi, rõ ràng suy nghĩ muốn nói chuyện với nàng không mãnh liệt đến thế.

Tần Cửu cười hờ hững, bưng ly rượu lên đang định uống tiếp, nhưng phát hiện trong ly cũng không còn rượu nữa. Nàng đưa tay muốn rót rượu, lại phát hiện trong bình rượu đã sớm trống không, nàng mới uống một ngụm, bình rượu này đã rỗng rồi? Nàng híp mắt nhìn về phía Mộ Vu Phi ở đối diện, hỏi: "Sao thế, đường đường các chủ của Linh Lung các, sao lại nhỏ mọn như vậy, ngay cả ly rượu cũng không cho uống sao?"

Mộ Vu Phi nhíu mày lắc lắc đầu nói: "Ngài không thể uống nữa!"

Tần Cửu khẽ nhăn mày cười nhạt nói: "Sao ngươi lại giống Tỳ Ba, trở thành bà quản gia rồi." Giữa lông mày Mộ Vu Phi nhuộm lên một chút lo lắng, oán hận nói: "Ta chỉ hận, năm đó không đi cùng ngài, không thể lúc nào cũng ở bên trông nom ngài, mới khiến ngài..."

Ánh mắt Tần Cửu tối đi, xoay xoay chiếc ly rỗng trong tay, liếc xéo Tỳ Ba một cái, cười nói: "Nói như vậy, Tỳ Ba đã nói cho ngươi rồi?"

Mộ Vu Phi im lặng không nói gì, thấy dáng vẻ nói cười ríu rít của Tần Cửu, trong lòng hắn càng đau khổ hơn.

"Ta đã phái người đi khắp nơi tìm hiểu, nhất định sẽ tìm được cách có thể chữa trị. Tình trạng thân thể hiện giờ của ngài, thích hợp nhất là tĩnh dưỡng!" Mộ Vu Phi nhíu mày khuyên.

"Tuyên Ly, ngươi cũng biết, điều đó là không thể!" Ánh mắt Tần Cửu híp lại nói: “Ta nhớ ngươi từng nói, thích khách định ám sát Thẩm Phong đêm đó là một nữ tử?"

Mộ Vu Phi biết Tần Cửu muốn nói sang chuyện khác, nhưng cũng không có cách nào. Hắn cũng biết với tình hình hiện giờ, muốn khuyên Tần Cửu vứt bỏ những chuyện nàng làm đi, để nàng đi dưỡng bệnh, đó là tuyệt đối không thể. Hắn trầm giọng nói: "Phải. Đêm đó, nàng ta đã ẩn náu trên cây ở hậu viện từ trước, y phục trên người là y phục dạ hành rất rộng rãi, ta đoán là vì nàng ta muốn che giấu thân phận nữ tử. Có điều, ngày hôm đó, khách quen trong Linh Lung các rất nhiều, có một nữ tử ở nơi khác rất khả nghi, sau khi xảy ra chuyện đã không thấy nữa. Biệt hiệu của nàng ta là Đậu Tư Ni."

Tần Cửu hơi híp mắt, ngón tay gõ vào mặt bàn suy nghĩ.

Ám sát đêm hôm đó, nàng đã nghe Mộ Vu Phi kể lại tường tận.

Rất rõ ràng, đó là một ám sát hai bảo hiểm.

Nam tử ám sát ban đầu, võ nghệ cũng xem như là hạng nhất, hơn nữa còn dùng thuốc mê, nếu như có thể thành công gây mê làm choáng Hồng Lĩnh, ám sát được Thẩm Phong, thích khách sau đó sẽ không cần ra tay nữa. Nhưng nếu như thất bại, bởi vì trong phòng tỏa ra mùi thuốc mê, ắt phải mở cửa sổ ra, vậy thì có thể tạo ra cơ hội cho người ở ngoài cửa sổ rồi. Sự thực chứng minh, quả thực suýt chút nữa kế hoạch đó đã thành công. Chỉ là bọn chúng không ngờ trước đó Tần Cửu đã cho Thẩm Phong mặc áo hộ thân bằng tơ Thiên Tằm. Tô Thanh vốn cho rằng Thẩm Phong đã chết, cho nên trên công đường mới có thể kiêu ngạo như thế. Cho đến khi nhìn thấy Thẩm Phong xuất hiện, mới kích động như vậy.

Tô Thanh đã ở trong lao, rốt cuộc là ai thiết kế cuộc ám sát lợi hại như thế? Đậu Tư Ni này, cái tên khiêu khích như thế, tuyệt đối không phải một thuộc hạ dám tự ý làm chủ.

"Thuộc hạ đã phái người đến núi Thương Ngô lén lút nghe ngóng điều tra về Tô Vãn Hương, phát hiện một chuyện rất kỳ quái."

Tần Cửu nhìn Mộ Vu Phi, chậm rãi hỏi: "Có phải không ai từng gặp Tô Vãn Hương lúc nhỏ?"

Mộ Vu Phi kinh ngạc nhướng mày hỏi: "Làm sao mà đại nhân biết được?"

Tần Cửu nở nụ cười nhạt: “Đoán thôi, ngươi nói tiếp đi."

Mộ Vu Phi từ từ nói: "Theo như lời đồn, từ nhỏ Tô Vãn Hương đã được Tô Thanh đưa đến am Từ An ở núi Thương Ngô để dưỡng bệnh, năm năm trước từ núi Thương Ngô quay về. Thế nhưng, nói cách khác, nàng ta sống mười mấy năm ở núi Thương Ngô, cho dù bệnh nặng hơn nữa, dù là thường xuyên không ra khỏi cửa am, nhưng dù sao ni cô trong am vẫn nên có một hai người từng gặp nàng ta chứ. Thế nhưng rất kỳ quái, nữ ni trong am Từ An lại không có một ai từng thấy dáng vẻ lúc nhỏ của nàng ta. Ta nghe ngóng được, phát hiện phần lớn nữ ni trong am là xuất gia mấy năm gần đây, cho dù là những nữ ni lớn tuổi, cũng không phải ở am Từ An nhiều năm, mà là mới từ am khác đến. Cho nên, đều không biết Tô Vãn Hương trước đây."

Tần Cửu cười lạnh lùng: “Am Từ An là từ đường của Tô phủ, nữ ni qua lại trong am này, đương nhiên do Tô phủ làm chủ. Như vậy xem ra, nữ ni trong am đó đã từng tiến hành một lần thanh tẩy lớn, những nữ ni hiện giờ, chỉ biết Tô Vãn Hương hiện giờ, không biết Tô Vãn Hương trước đây."

"Hiện giờ, trước đây, nói như vậy, Tô Vãn Hương đó không phải là Tô Vãn Hương?" Mộ Vu Phi trầm giọng nói.

Tần Cửu gật gật đầu: “Tô Vãn Hương thật sự, Tam tiểu thư Tô gia từ nhỏ thân thể yếu nhược nhiều bệnh đó, e rằng đã bị bệnh chết rồi, người hiện giờ, chỉ là một đồng minh Tô Thanh tìm đến."

Tỳ Ba và Mộ Vu Phi đồng thời hít một hơi.

"Nói cách khác, năm năm trước, Tô Vãn Hương từ am Từ An núi Thương Ngô quay về Tô phủ cũng đã không phải Tô Vãn Hương thật sự rồi?" Tỳ Ba hỏi.

Tần Cửu không nói gì, mà híp mắt suy nghĩ.

Năm năm trước, nàng vẫn còn ở kinh sư, nhưng chưa từng nghe thấy bất kỳ tin tức gì của Tô Vãn Hương, cũng chưa từng thấy tên của nàng ta.

"Tuyên Ly, ta nhớ ngươi có nói, hai năm trước Tô Vãn Hương để lộ tung tích ở kinh sư vào hai năm trước?" Tần Cửu thản nhiên hỏi.

Mộ Vu Phi gật đầu nói: "Không sai, là vào lễ Cầu Tuyết hai năm trước."

Tần Cửu từ từ dựa vào ghế, khóe môi hiện lên một nét cười lạnh lùng.

Một nhân vật năm năm trước đã quay về kinh sư, nhưng chưa bao giờ lộ diện, mà vào hai năm trước mới bắt đầu lộ diện. Vậy chỉ có thể giải thích chuyện này rằng không phải Tô Vãn Hương giả đó quay về từ năm năm trước, mà là hai năm trước.

Vậy thì, vì sao nói là năm năm trước? Chỉ sợ là vì loại bỏ nghi ngờ của mọi người. Vì sao phải chênh lệch thời gian như vậy?

Tần Cửu nhíu mày, trong lòng đột nhiên trầm xuống.

Tô Vãn Hương giả kia, chỉ sợ là nhân vật then chốt của vụ án Bạch gia ba năm trước.

"Cửu gia, nếu như Tô Vãn Hương là giả mạo, vậy thì, nàng ta chính là đồng minh của Tô Thanh rồi. Chỉ là, muốn tìm một đồng minh, thân phận thế nào chẳng được, vì sao nhất định phải giả vờ làm con gái ông ta chứ? Giả mạo một người, không phải là một chuyện rất phiền phức sao?" Tỳ Ba có chút khó hiểu.

Mộ Vu Phi thản nhiên nói: "Tô Vãn Hương vì bệnh rất ít lộ diện, giả mạo nàng ta vẫn rất dễ dàng."

Tần Cửu tựa lên ghế nhắm mắt suy nghĩ, ai có thể ngờ được, Tô Vãn Hương lại là một kẻ giả mạo chứ?

Trong phòng, có hương thơm ngào ngạt lan ra, rất khiến tinh thần tập trung tâm trạng bình tĩnh, chỉ là, da thịt lộ ra bên ngoài lại mơ hồ có chút ngưa ngứa.

"Hương gì mà thơm như vậy?" Tỳ Ba đột nhiên  nói.

Mộ Vu Phi thản nhiên nói: "Là hoa quỳnh nở."

Tần Cửu mở mắt ra, chỉ thấy trên bệ cửa sổ đặt một bồn hoa, chỉ vì chưa nở hoa, nàng không chú ý đến đó là hoa gì. Lúc này nhìn lại, không phải là hoa quỳnh sao? Trong bóng đêm mấy nụ hoa đã từ từ nở rộ, đung đưa theo gió nhẹ, đóa hoa trong trắng cao quý đó đã nhẹ nhàng rung động, đưa từng cơn hương hoa vào trong phòng.

Tần Cửu cực thích hoa quỳnh, chỉ đáng tiếc, nàng lại không có phúc thưởng thức hoa quỳnh.

Khi nàng năm tuổi, có một lần, đồng liêu của phụ thân đã tặng một cây hoa quỳnh, phụ thân đã đặt nó ở trong phòng ngủ của nàng. Cách mấy ngày, đúng vào dịp hoa quỳnh nở rộ, trên người nàng nổi rất nhiều vết đỏ nhỏ, vừa ngứa vừa đau. Phụ thân đã triệu ngự y trong cung đến xem, đều cho rằng trên người nàng có nhiệt độc, uống rất nhiều thuốc cũng không đỡ. Về sau, hoa quỳnh qua kỳ nở hoa, vết đỏ trên người nàng cũng tự động đỡ dần. Lần này phụ thân mẫu thân biết họa do hoa quỳnh dẫn đến, từ đó, trong nhà không còn hoa quỳnh nữa.

"Hoa này thật là xinh đẹp!" Tỳ Ba và Mộ Vu Phi nhoài người lên bàn thưởng thức hoa quỳnh.

Tần Cửu lại phát hiện trên tay mình càng ngày càng ngứa, vén ống tay áo lên nhìn, vết đỏ nhỏ đáng yêu lại nổi lên rồi.