Editor: Xám
Bây giờ, Nhan Túc đã sắp cưới Tô Vãn Hương rồi!
Tần Cửu chậm rãi nhắm hai mắt lại, Tỳ Ba giống như biết nàng nghĩ gì, bê một ly trà đặt ở trước mặt nàng.
Trà của Linh Lung các đều cực ngon, lá trà màu xanh lục nhạt xòe ra dưới nước thành phiến lá mềm mại. Tần Cửu bưng nước trà tỏa ra hơi nóng mịt mờ lên, chậm rãi thưởng thức một ngụm.
Hương trà tinh khiết, dư vị dài lâu, thưởng thức ở trong miệng nàng, lại như vô cớ thêm chút đắng chát.
Chính vào lúc này, bánh pháo trên đường đồng thời vang lên, trống nhạc náo nhiệt.
Tay Tần Cửu run lên, chậm rãi đặt ly trà lên mặt bàn, đứng dậy bất động ở bên cửa sổ.
Cửu sổ của Linh Lung các thiết kế tinh xảo, là cửa sổ chống từ mặt dưới lên, gờ cửa sổ mở ra, vừa vặn có thể nhìn thấy tình hình trên đường phố.
Đi đằng trước, là Kim Ngô Vệ phụ trách bảo vệ, phía sau là đội ngũ tùy ùng, mũ mão xe đưa cao quý, cực kỳ tráng lệ. Ở phía sau nữa, chính là đội ngũ đưa đồ cưới. Đội ngũ đưa đồ cưới rất dài, dường như không nhìn thấy tận cùng. Ước chừng thời gian hai chén trà, vẫn chưa đi qua hết.
Tần Cửu nhớ, năm đó lần nàng xuất giá, tổng cộng là 108 người khiêng đồ cưới. Trước đây cô mẫu Bạch hoàng hậu của nàng xuất giá, là một 118 người khiêng, đó đã là con số đội trời rồi, vương công quý tộc xuất giá sau đó, đều không vượt quá 118 người khiêng, bởi vì cho dù ngươi có tôn quý hơn nữa, cũng không thể tôn quý hơn hoàng hậu được. Bây giờ nhìn đồ cưới của Tô phủ kia, phải trên một trăm người khiêng. Có thể thấy Tô Thanh tương đối coi trọng cuộc hôn sự này của Tô Vãn Hương.
"Tô phủ có bao nhiêu người khiêng đồ cưới?" Tần Cửu hỏi Tỳ Ba bên cạnh.
Tỳ Ba thấp giọng nói: "Nghe nói là một 128 người khiêng."
128 người khiêng?
Khóe môi Tần Cửu từ từ hiện lên nét cười lạnh.
Nếu như cô mẫu Bạch hoàng hậu của nàng vẫn đang tại vị, đương nhiên không ai dám vượt qua con số 118 người khiêng. Thế nhưng, xưa không bằng nay, Bạch hoàng hậu đã trở thành tội nhân, đương nhiên Tô phủ sẽ không kiêng kỵ nữa. Lần này, Tô Vãn Hương gả cho Nhan Túc, nếu như sau này trở thành hoàng hậu, vậy thì con số 128 người khiêng đó chính là con số đội trời mới rồi.
Người xem náo nhiệt trên mặt đường rất đông, dòng người chen lấn, cho nên tốc độ tiến lên của đội ngũ rất từ tốn, đến cuối cùng, rốt cuộc đội ngũ đưa đồ cưới đã hết. Uốn lượn đi đến theo sau, chính là kiệu hoa.
Tô vàng điểm ngọc, gia công tỷ mỉ tráng lệ, trên nóc thêu mẫu đơn bằng chỉ vàng.
Phía trước kiệu hoa vài bước là một con ngựa trắng, người trên ngựa, chính là Nhan Túc.
Hồng y của hắn như lửa, trên đồ thêu Quảng Đông hoa lệ, giao long thêu bằng chỉ vàng vượt gió bay cao. Màu sắc lộng lẫy diễm lệ đó khiến người vây quanh bên phố đều nín thở im lặng, gần như nghi ngờ đang ở chín tầng mây, người nhìn thấy là trích tiên của Tiên giới.
Nhan Túc là một nam nhân như đao, cảm giác hắn cho người khác là lạnh như băng mà không thể tiếp cận. Hắn rất ít cười, nhưng khi cười giống như ánh mặt trời chiếu rọi sông băng, chói mắt mà rực rỡ.
Tần Cửu chưa bao giờ thấy Nhan Túc mặc y phục diễm lệ như thế, áo đỏ phần phật, dưới ánh nắng mặt trời chiếu rọi, màu sắc lộng lẫy gay gắt, khiến người ta không dám nhìn gần. Mà bộ áo đỏ đó tôn lên khuôn mặt anh tuấn của hắn, tuấn mỹ đến mức hút hồn đoạt phách.
Tần Cửu nhìn khuôn mặt hắn, một cảm giác giống như chôn thân ở địa ngục lạnh như băng từ từ sinh ra trong lòng, dường như có một thanh đao cùn, cắt vào nơi đang đập chậm rãi ở lồng ngực nàng. Cảm giác đau đớn từ trong lòng bắt đầu lan ra, liên tục bò khắp tứ chi bách hài của toàn thân.
Tần Cửu đột nhiên nhắm mắt lại, mi dài run rẩy, nắm chặt đôi tay trong tay áo mình.
"Thế nào, nhìn thấy người khác xuất giá, có phải rất hâm mộ không?" Phía sau truyền đến giọng nói lười biếng mà nhẹ nhàng của Nhan Duật.
Tần Cửu cả kinh, quay đầu nhìn lại, thấy Nhan Duật ôm cánh tay đứng ở bên cửa, bộ áo đen tung bay. Từ đêm hắn ôm nàng về phủ, đã một thời gian không gặp hắn rồi.
"Ừm, quả thực khiến người ta rất hâm mộ đấy!" Tần Cửu nhìn chằm chằm ý cười lười biếng nơi khóe môi nơi khóe môi Nhan Duật, cảm nhận được dường như sự lạnh lẽo nhấn chìm đang nhạt đi từng chút một.
Nhan Duật nhìn chằm chằm Tần Cửu, đầu mày nhíu lại nhỏ đến mức không thể nhìn thấy.
Nữ nhân này, đột nhiên cho hắn một loại cảm giác quen thuộc khó hiểu.
Y phục gần đây của nàng tương đối thiên về mộc mạc hơn ngày trước, trên nền màu trắng nở ra từng đóa hoa Mạn Châu Sa màu đỏ, lẳng lơ mà nồng nhiệt. Chỉ là, trong lúc vô tình ánh mắt nàng đã tiết lộ nội tâm của nàng. Vừa rồi khoảnh khắc nàng quay đầu, hắn không hề bỏ lỡ thần sắc phức tạp trong mắt nàng, giống như là thống khổ, giống như là ngầm chịu đựng, giống như là giễu cợt…
Nữ nhân này, nội tâm không hề phóng đãng như bề ngoài.
Giờ phút này, Nhan Duật chắc chắn!
Nhan Duật chậm rãi đi đến bên cửa sổ, đứng sóng vai với Tần Cửu, nhìn chằm chằm đội ngũ nghi thức đi đứng uốn lượn trên đường.
Mãi đến khi không nhìn thấy bóng dáng nữa, hai người mới ngồi xuống trước bàn.
Nhan Duật khẽ liếc ly trà trước mặt Tần Cửu một cái, cười thản nhiên nói: "Ngày lành như thế này, có phải chúng ta nên uống chút rượu không." Nói xong, lập tức sai người hầu của Linh Lung các thay ly trà đi, đưa rượu ngon đến.
Cửa gỗ của nhã các mở ra một nửa, ánh mắt trời rực rỡ của ngày hè chiếu vào, hương hoa thoang thoảng bao phủ trong phòng, là thời tiết thích hợp để uống rượu, cũng là ngày nên uống rượu.
Chiếc bàn chế tác bằng gỗ đàn hương, tòa ra mùi hương tương tự hương hoa đặc trưng của gỗ, vật dụng uống rượu mỏng như băng xuân, trắng như tuyết sáng, chất liệu hoàn mỹ. Tiểu nhị dâng lên vài món chay vị thanh đạm và một bình rượu hoa lê.
"Bệnh của ngươi vừa mới tốt lên, không dễ ăn mặn, mấy món chay này là ngon miệng nhất. Rượu hoa lê này là tinh khiết nhất, có thể uống vài ngụm." Đương nhiên Nhan Duật không thích loại rượu tinh khiết dịu nhẹ, nhưng rượu lại hợp với Tần Cửu: “Nếu như vừa rồi ta không nhìn lầm, Cửu gia đang đau lòng sao? Nếu thế, cần gì vẫn muốn cùng ta đến dự lễ, không sợ thấy cảnh thương tình sao?"
Tần Cửu nhấp một ngụm rượu hoa lê, đuôi mắt quyến rũ nhướng lên, cười nhạt nói: "Ngược lại không thấy vương gia có chút đau lòng nào."
"Ta có gì mà đau lòng? Nhưng ta vẫn chưa quên, Cửu gia đã nói, muốn tác hợp ta và Tô tiểu thư." Mặc dù Nhan Duật đã biết, chuyện này không có khả năng nữa. Nhưng thấy vẻ mặt khoan thai của Tần Cửu, không khỏi vẫn tinh quái hỏi một câu.
"Vương gia yên tâm, từ xưa đến nay Tần Cửu ta nói lời giữ lấy lời, đương nhiên sẽ không quên lời hứa của mình."
Nhan Duật nhướng mày, khá hứng thú hỏi: "Đến lúc này rồi, Cửu gia vẫn còn có sức mạnh xoay chuyển trời đất?"
Tần Cửu tự nhiên mà nhẹ nhàng uống một ngụm, nhướng đuôi mày lên, cười xinh đẹp với Nhan Duật, nói: "Chẳng phải vẫn chưa vào động phòng sao?"
Nhan Duật nhìn chằm chằm Tần Cửu, cười thản nhiên, hắn không tin lời Tần Cửu lắm, mắt phượng hẹp dài đột nhiên híp lại, đưa tay bưng ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch, thờ ơ nói: "Cửu gia, có phải trước đây ta từng gặp ngươi không?"
Trong lòng Tần Cửu chấn động, nhưng trên mặt lại cười nhạt như nước: “Vương gia, sẽ không phải là ngài thấy Tô tiểu thư lấy An Lăng Vương rồi, bèn muốn ở bên ta đấy chứ? Thật sự cách bắt chuyện này xưa đến rụng răng rồi? Nếu như lần đầu tiên ngài gặp ta nói như thế, có lẽ ta sẽ cân nhắc, nhưng bây giờ mới nói câu này, có phải hơi chậm rồi không. Hay là ngài nghĩ ra một câu bắt chuyện mới lạ, ta sẽ cân nhắc."
Nhan Duật yên lặng thưởng thức một ngụm rượu, híp mắt cười nói: "Đổi cái khác? Vậy ta sẽ tiếp tục suy nghĩ thử xem." Hắn đặt ly rượu xuống: “Chúng ta cũng đừng ở đây uống rượu nữa, đoán chừng tân lang tân nương đã ở hoàng cung hành lễ với đương kim hoàng thượng rồi, e rằng bây giờ sắp đi đến phủ An Lăng Vương, chúng ta cũng nên đến góp vui. Ta tin rằng, Túc Nhi không thấy hai người chúng ta đích thân đến chúc phúc, có lẽ sẽ không yên tâm!"
Tần Cửu mỉm đứng dậy nói: "Nói phải! Chúng ta cũng nên chân thành chúc phúc đôi tân nhân đó một chút."
8888888
Từ sau khi hồi kinh, đây là lần đầu tiên Tần Cửu đến phủ An Lăng Vương.
Vừa bước vào vương phủ, nghênh đón nàng chính là khách khứa qua lại như thoi, còn có đèn lồng đỏ trước mắt và lụa hỉ đỏ rực treo khắp nơi.
Quả nhiên là rất vui mừng!
Bên trong đại điện của vương phủ, khách khứa ngồi chật ních, Tần Cửu và Nhan Duật tay nắm tay đi đến, thu hút ánh nhìn chăm chú của mọi người. Phái thanh lưu trong triều không khỏi nhếch khóe môi, có chút khinh thường việc Nghiêm Vương đột nhiên cấu kết ở chung với yêu nữ của Thiên Thần tông.
Da mặt của Nhan Duật có thể so với tường thành, lại không có chút cảm giác nào về phương diện này, mỉm cười chào hỏi từng người trong đám khách khứa. Hai người vừa mới ngồi xuống trước bàn, đã thấy trong tiếng trống nhạc, An Lăng Vương Nhan Túc và Tô Vãn Hương được các thị nữ vây quanh như mây, ra ngoài hành lễ.
Một dải lụa đỏ thắt nút đồng tâm ở giữa nối liền hai người lại một chỗ.
Đôi tân nhân đứng lại ở trước nhà, chợt nghe lễ quan lớn tiếng hô: "Nhất bái thiên địa... Nhị bái cao đường..."
Nếu như là người bình thường lấy vợ, cao đường nên là phụ mẫu của nhà trai kiêm bố mẹ chồng của nhà gái, nhưng Nhan Túc và Tô Vãn Hương đã đích thân vào hoàng cung bái lạy Khánh Đế và Nhàn phi, cao đường đã để không.
Hai người vừa mới cúi lạy, đã nghe bên ngoài huyên náo một trận.
Âm thanh này liên tục cắt ngang tiếng hô của lễ quan.
Nhan Túc khẽ nhíu mày, Tạ Địch Trần ở phía dưới nghe thấy tiếng bước nhanh ra ngoài. Hắn vừa ra khỏi cửa, vừa khéo va vào Thống lĩnh kiêu kỵ Viên Bá vội vàng bước vào điện. Là Thống lĩnh của kiêu kỵ, Viên Bá cũng thuộc hàng khách mời, ông đến không làm người ta bất ngờ, nhưng điều khiến người ta bất ngờ là vẻ mặt nghiêm túc của ông, tuyệt đối không phải đơn thuần đến đây uống rượu mừng.
"Viên đại thống lĩnh, ngài đã đến rồi, mau vào trong điện ngồi đi?" Tạ Địch Trần đã sớm thấy sắc mặt Viên Bá không bình thường, nhưng rất nhạy bén bỏ qua điểm này, vội vàng mời ông vào trong ngồi, đồng thời đưa mắt ra hiệu, sai lễ quan tiếp tục hô.
Lễ quan thấy thế, vội cao giọng hô: "Phu thê giao bái..."
"Vương gia, có một chuyện, vốn không nên đến quấy rầy vào lúc này, nhưng thật sự là chuyện rất quan trọng, vẫn xin vương gia cho phép hạ quan bẩm báo!" Viên Bá cao giọng nói. Thống lĩnh kiêu kỵ Viên Bá người tâm phúc của ngự tiền, mặc dù là người chính trực, nhưng lại không phải người lỗ mãng. Chỉ là hôm nay làm việc lại có chút thất lễ, có chuyện lớn gì, lại không thể chờ An Lăng Vương cử hành lễ xong?
Mọi người đều chăm chú dừng ánh mắt trên người ông, Tạ Địch Trần vội vàng kéo Viên Bá: “Viên đại thống lĩnh, hôm nay là ngày đại hỉ của vương gia, có chuyện gì để sau nói tiếp!"
Viên Bá lại không để tâm, đẩy Tạ Địch Trần ra, nói với Nhan Túc: "Vương gia, hạ quan sợ sau khi vương gia hành lễ sẽ hối hận. Hạ quan đã điều tra rõ, nhạc phụ của ngài, Tô tướng Tô Thanh có khả năng là người của Thiên Thần tông."
Lời này vừa nói ra, mọi người đều kinh ngạc.
Thật ra ai trong triều này là người của Thiên Thần tông, đều sẽ không khiến người ta kinh ngạc bằng Tô Thanh là người của Thiên Thần tông.
Người của Thiên Thần tông trong triều không ít, nhưng chỉ có duy nhất Tô tướng không thể là người của Thiên Thần tông, bởi vì Nhan Túc vô cùng căm ghét Thiên Thần tông, Tô tướng là trợ thủ đắc lực của hắn, cho tới nay, Tô tướng cũng lấy đả kích Thiên Thần tông trong triều làm tôn chỉ.
Sao ông ta có thể là người của Thiên Thần tông!?
--- ------ ------ ----
* Lời tác giả:
Chương 56, khi Tần Cửu và Nhan Duật quyết định liên thủ đã nhắc đến, Thiên Thần tông còn có một người ẩn trong bóng tối, Tần Cửu bèn phụng mệnh đến tra ra người đó rồi diệt trừ, bởi vì ông ta đã không còn bị tông chủ của Thiên Thần tông khống chế nữa.